Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 224 - Chương 611: Ngồi Máy Bay

_xz1lstb

ngay

cả lực ghi nhớ cũng kinh người như vậy?

Đừng hòng lừa anh ta sinh con, rốt cuộc con nhà Hàn Thành cậu nuôi kiểu gì vậy hả?

Vài ngày sau, hai đứa nhỏ bước vào giai đoạn sau của diễn kịch, người của toàn bộ tổ kịch đều vô cùng thích đôi long phụng thai này, nếu không phải Nhã Lệ nghiêm lệnh cấm không cho phép lén cho bọn trẻ đồ ăn vặt thì mấy

ngày này Bánh Bao nhỏ có thể bị bọn họ đút tăng lên nửa cân.

Trong một tuần ngắn ngủi, đạo diễn Trần và Bánh Bao nhỏ đã bồi dưỡng tình cảm sâu đậm, hai người cả ngày dính chung một chỗ, lúc Bánh Bao nhỏ nhàn rỗi còn ngồi trên đùi người ta, cũng sắp biến thành bạn vong niên luôn. Tính cách của cậu bé vui vẻ hoạt bát cái miệng lại ngọt, có thể ở chung với bất cứ ai, thiên phú diễn xuất cũng tốt, đứa trẻ như vậy ai không thích chứ?

Bánh Trôi nhỏ có tính cách khá ngại ngùng, Trụ Tử bảo vệ cô bé rất tốt, mọi người đều rất thích cô bé nhưng cũng chỉ có thể ngắm công chúa nhỏ từ xa mà không dám lại gần chọc cô bé.

Ngày quay cuối, hiển nhiên đạo diễn Trần hoàn toàn không nỡ, đích thân bế Bánh Bao nhỏ tiễn ra ngoài.

“Có thời gian nhớ theo dì Nhã Lệ về thăm chú Trần của cháu nhé, chú Trần vô cùng chào đón, sau này chú Trần có vai diễn cần đến cháu, cháu cũng nhất định phải tới giúp Trần đấy?

Bánh Bao nhỏ ôm cổ đạo diễn Trần gật đầu: “Vâng, hai chúng ta là bạn tốt, anh hai cháu nói vì bạn tốt hai xương sườn có thể cắm đầy dao, cháu nhất định sẽ giúp chú

Khóe miệng của đạo diễn Trần co rút nhưng cũng không phản bác cậu bé, lại lấy ra hai bao lì xì đỏ từ trong túi, một cái đưa cho Bánh Bao nhỏ, một cái đưa cho Bánh Trôi nhỏ: “Vậy tạm biệt, đợi khi nào phim chiếu chú sẽ

cho người gửi vé xem phim tới cho các cháu” Hai đứa trẻ lễ phép cảm ơn chú Trần.

1016 chữ

Chương 611: Ngồi máy bay

Bánh Bao nhỏ mặt mày hớn hở: “Chú Trần, trường mẫu giáo của cháu có rất nhiều bạn tốt, chú nhớ tặng thêm

vài cái cho cháu nha Đạo diễn Trần xoa đầu đứa trẻ: “Được, đến khi đó cháu muốn bao nhiêu thì chú tặng cháu bấy nhiêu”

Đạo diễn Trần còn tặng hai túi đồ ăn vặt cho bọn trẻ, còn nhìn theo chiếc xe đi xa với vẻ không nỡ rồi mới quay

về.

Phương diện vé máy bay Cố Triển Vọng đã giúp bọn họ sắp xếp hết, thời gian chuyến bay tới Thượng Hải không tính là tốt cho lắm, tám giờ tối mới có thể cất cánh đến bên đó đã hơn mười giờ tối, Hàn Thành nói mã số chuyến bay với Dương Lâm trước, kêu anh ta đến khi đó mượn chiếc xe tới đón, bằng không giờ đó cũng không

có xe buýt hay phương tiện giao thông nào.

Từ lúc hai đứa lớn có thể giúp xách hành lý, Bánh Đậu nhỏ có thể chăm em trai, bây giờ Tô Tiếu Tiếu ra ngoài đã

rất nhẹ nhàng, mấy bé trai xách bao lớn bao nhỏ mà mồ hôi đầm đìa, còn cô dẫn Bánh Trôi nhỏ lại nhẹ nhàng

khoái.

Tô Tiếu Tiếu thương con mới chủ động xách hành lý: “Mẹ cũng có thể xách một ít.

Hai đứa lớn đều tránh đi, Cơm Nắm nói: “Nơi có con ở không có đạo lý để mẹ xách hành lý”

Trụ Tử bảo: “Đúng đấy ạ, dì Tô, dì chăm em gái cẩn thận một chút, đừng để người ta chèn vào.

Hàn Thành xách bao hành lý to nhất bảo vệ sau người Tô Tiếu Tiếu, xung quanh cô đều có bọn họ bảo vệ chặt

chẽ, ai có thể chèn vào cô được?

Loại cảm giác con mình nuôi lớn bảo vệ mình này thật sự tốt quá.

Lần đầu tiên đám trẻ ngồi máy bay hiển nhiên vô cùng hưng phấn, đặc biệt là Bánh Đậu nhỏ, biết hôm nay mình

sẽ bay trên trời còn hưng phấn đến mức tối qua ngủ cũng không ngon.

Máy bay trượt trên mặt đất mười mấy phút mới hơi bay lên trời cao, đám trẻ nhìn người đi đường và các công

trình kiến trúc trên mặt đất càng ngày càng nhỏ qua cửa sổ thẳng đến khi hoàn toàn biến mất, cuối cùng chỉ

còn lại những đốm sao ít ỏi có thể bỏ qua không kể đến, bên ngoài cửa sổ đã tối đen nhưng bọn trẻ vẫn không nỡ mà nhìn một đường như cũ.

Đại khái là toàn bộ trẻ con khi còn nhỏ đều có mơ ước liên quan đến bay lượn, Bánh Đậu nhỏ cũng không ngoại

lệ, lúc còn nhỏ cậu bé từng nhắc tới suy nghĩ muốn bay lên trời, khi máy bay gặp dòng khí sẽ xóc nảy, Bánh Đậu nhỏ dựa vào tay mẹ hỏi: “Mẹ ơi, máy bay này thần kỳ quá có thể lập tức bay cao, nhưng con cảm thấy tiếng của nó có hơi ồn cũng không đẹp, còn cứ luôn nhích tới nhích lui nữa, sau này con lớn lên muốn thiết kế một chiếc

may bay êm như xe lửa, dẫn cha mẹ bay lên trời xanh nhìn mây trắng, có đại học nào như vậy không ạ? Con có thể vào đại học như thế không?”

Tô Tiếu Tiếu rất ngạc nhiên, Bánh Đậu nhỏ mới tám tuổi nhưng nhanh như vậy đã tìm được ước mơ của mình rồi

sao? Nhưng suy nghĩ của trẻ con luôn đổi tới đổi lui, khi còn nhỏ Cơm Nắm muốn làm quân y giống như cha, lúc

thì muốn làm đoàn trưởng uy phong lẫm liệt như chú Triệu dẫn binh đánh trận, lúc thì muốn làm công an bắt người xấu…thẳng đến bây giờ vẫn chưa quyết định được mình muốn làm gì. Nhưng đây là lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ nhắc tới suy nghĩ cụ thể.

Chắc hẳn nên nói tất cả mọi người đều có giấc mộng hàng không, trí thông minh của mấy đứa trẻ trong nhà đều

rất cao, khoa học kỹ thuật làm quốc gia hưng thịnh, bọn trẻ có thể trở thành nhân tài cao cấp cống hiến cho tổ

quốc hiển nhiên Tô Tiếu Tiếu cầu còn không được.

“Tất nhiên có trường đại học như vậy rồi, đại học hàng không có người thiết kế máy bay cũng có người học lái

máy bay, chỉ cần Bánh Đậu nhỏ thích mẹ sẽ ủng hộ hết mình. Mẹ cảm thấy Bánh Đậu nhỏ rất thích hợp nghiên

cứu máy bay và thiết kế máy bay, nếu như con thật sự thích có thể kêu cha tìm một vài sách có liên quan cho con, còn có thể nhờ cha làm mô hình máy bay cho con nữa”

Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt to, nhìn Hàn Thành với vẻ vô cùng mong chờ: “Cha ơi, thật sự có thể sao ạ?”

Hàn Thành gật đầu: “Hiển nhiên có thể, đợi về thủ đô cha sẽ tìm cho con.

Bánh Đậu nhỏ không ngừng gật đầu: “Vâng vâng, con nhất định sẽ từ từ nghiên cứu máy bay” Bánh Đậu nhỏ nói xong lại sờ lưng ghế và tay vịn ghế ngồi thoạt nhìn khá có hứng thú.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu đứa trẻ, ngược lại thật đúng là vô tình trồng liễu, lần đầu tiên Bánh Đậu nhỏ ngồi máy bay

lại tìm được hứng thú của mình, cho dù có thể thành hiện thực hay không nhưng giấc mơ tóm lại phải có chứ. Vợ chồng Dương Nam Hoài đã đợi ở cửa ký túc xá từ lâu, nhìn thấy vợ chồng Hàn Thành dẫn một xâu trẻ về trong nháy mắt đã lã chã lệ rơi, tuy rằng con gái bọn họ đã không còn nhưng cháu ngoại để vợ chồng Hàn Thành nuôi rất tốt, tương lai cũng sẽ tốt hơn.

994 chữ

Chương 612: Về thôn Tô gia

Trong nhà Dương Nam Hoài quá nhỏ không thể chứa nổi nhiều người như vậy, nên sắp xếp cho gia đình Hàn

Thành ở trong nhà khách trường học, Hàn Thành kêu mấy đứa trẻ ở chung với hai người già, còn anh thì dẫn Tô Tiếu Tiếu đi chơi một vòng ở Thượng Hải.

Tô Tiếu Tiếu nhìn thành phố mà kiếp sau của cô đã tới vô số lần này, tương lai nó vẫn náo nhiệt và phồn hoa, cho

dù là ở thời đại gì đi chăng nữa thì nó vẫn là một trong những thành phố có cảm giác hiện đại và lịch sử kết hợp tốt nhất. Trong phút chốc, cô như hồi quang phản chiếu xuyên đến mấy chục năm sau, cái gì cũng thay đổi rồi

nhưng lại hình như chẳng thay đổi gì cả, đại khái là trời xanh rủ lòng thương cô một mình quá cô độc nên cho cô về mấy chục năm trước, cho cô một cuộc sống càng hoàn chỉnh và hoàn hảo hơn. Gia đình Tô Tiếu Tiếu ở Thượng Hải cũng không lâu, sau bốn ngày đã xuất phát về thôn Tô Gia. Lần này thời gian bay là sáng sớm, máy bay dẫn cả gia đình vọt lên trời xanh chìm vào trong đám mây, mây trắng

trùng điệp ngoài cửa sổ là góc độ mà đám trẻ chưa từng thấy qua. Bánh Đậu nhỏ càng tỏ ra vô cùng nhiệt tình với máy bay to, từ đó càng kiên định với quyết tâm thiết kế máy bay tốt hơn của mình.

Bánh Trôi nhỏ nói Kẹo Bông Gòn có thể đổi tên thành Mây Trắng, Mây Trắng thoạt nhìn càng mềm càng ngọt

và càng đẹp hơn Kẹo Bông Gòn.

Đám trẻ một đường nhìn mây trắng bên ngoài cửa sổ đã hoàn thành một chặng bay.

Đến Đoan thành mới là trưa, cả gia đình vội vàng ăn qua cơm lại tiếp tục ngồi xe về thôn Tô Gia, cho dù ngồi

máy bay cũng ước chừng phải mất cả ngày trời mới đến được huyện lúc hoàng hôn.

Trên thực tế, cách lần cuối trở về còn chưa đầy hai năm nhưng Tô Tiếu Tiếu cảm thấy như thể đã cách rất lâu

rồi.

Chân giẫm lên mảnh đất quen thuộc, sóng nhiệt của mùa hè nóng nực thổi qua sàn nhà đã bị phơi nắng cả ngày phả tới, đây mới là mùa hè phương nam mà họ đã quen thuộc.

Mỗi lần đám trẻ trở về đều là mùa đông, lần đầu tiên về vào mùa hè khiến mọi người đều cảm thấy rất mới mẻ.

Trước đó rời khỏi Thượng Hải đã gọi điện thông báo với Tô Vệ Dân nói khoảng chiều có thể đến, nói tới cũng trùng họp, bao hàng mà Tô Tiếu Tiếu gửi từ thủ đô về gần nửa tháng trước cũng vừa vặn tới bưu cục hôm nay. Buổi chiều Tô Chấn Hoa lái xe kéo của đội sản xuất tới huyện chở thức ăn gia súc cho heo thuận tiện tới bưu

cục lấy hàng, rồi lại thuận tiện tới nhà ga đón gia đình Tô Tiếu Tiếu, mới đợi chưa đến nửa tiếng đã nhìn thấy gia đình Tô Tiếu Tiếu ra khỏi nhà ga.

Tố Chấn Hoa nhìn thấy Cơm Nắm và Trụ Tử đeo túi lớn túi nhỏ dẫn đầu ra ngoài, mất nửa ngày cũng không

nhận ra nổi. Trong hai năm này Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út cũng lớn nhanh như thổi, nhưng mùa hè ngày nào

cũng chạy trong ruộng, đứa nào cũng phơi nắng đến vừa đen vừa chắc chắn, giờ liếc mắt nhìn thiếu niên xinh đẹp da trắng thịt mềm ở trong thành phố thật sự chưa thể phản ứng ngay lại được. Tô Chấn Hoa thấy bọn họ sắp bước qua mới nhớ tới vẫy tay về phía bọn họ: “Cơm Nắm, Trụ Tử, ở đây!” Cơm Nắm và Trụ Tử nhìn qua, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, đồng thanh gọi “cậu hai” đã sải bước chạy bước nhỏ qua đó.

Phía sau là Bánh Đậu nhỏ dắt Bánh Bao nhỏ và Hàn Thành một tay cầm hành lý to hơn và một tay dắt Tô Tiếu Tiếu, Tô Tiếu Tiếu thì lại thoải mái dắt Bánh Trôi nhỏ trong tay. Đám trẻ chào cậu hai với giọng giòn tan, Hàn Thành cũng kính trọng gọi một tiếng “anh hai”

Tô Tiếu Tiếu nhìn thấy Tô Chấn Hoa cảm giác thân thiết gấp đôi, hiện ra cái lúm đồng tiền: “Anh hai đợi lâu

chưa?”

Cô gả cho Hàn Thành đã được năm sáu năm nhưng Tô Chấn hoa chưa bao giờ có loại cảm giác “em gái đã là người thành phố” vì trên người Hàn Thành không có thứ gọi là lên mặt nạt người và cảm giác ưu việt của người thành phố. Mấy đứa trẻ cũng như vậy, sau này nghe Tô Tiếu Tiếu nói thật ra Hàn Thành là người thủ đô, nguyên

quán là thủ đô, sinh ra cũng ở thủ đô, Tô Chấn hoa mới cảm giác được rốt cuộc cảm giác ưu việt của những “người thành phố cao quý” ở thị trấn và huyện tới từ đâu.

Thẳng đến lần này gặp mặt, Tố Chấn Hoa nhìn thấy quần áo thời thượng, cả gia đình đều lộ ra khí chất hoàn

toàn khác hẳn với người ở đây, anh ta mới bắt đầu chân thực cảm nhận được gia đình em gái của anh ta thật sự

đã là người thành phố chân chính.

So với sự thân thiết của Tô Tiếu Tiếu, Tô Chấn Hoa lại trông có vẻ hơi mất tự nhiên, lắc đầu đáp: “Không đợi lâu,

chỉ một lúc thôi, đám trẻ thay đổi nhiều quá, suýt thì anh không nhận ra được”

996 chữ

Chương 613: Thay đổi

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Cho dù thay đổi thế nào, còn không phải anh vẫn là cậu hai của tụi nó hay sao? Cái này cũng

không thay đổi được đúng không?”

Tố Chấn Hoa sững sờ, lập tức lộ ra hàm răng trắng: “Đúng, không còn sớm nữa, chúng ta mau về sớm một chút,

cha mẹ còn đang ở nhà đợi”

“Em đi

mua chút đồ trước đã” Hàn Thành nói.

Tô Chấn Hoa nghĩ đến anh định làm gì mới kéo anh lại bảo: “Không cần không cần, hôm nay mẹ giết gà, cha còn

mua một con cá trắm cỏ mấy cân, nói là muốn làm cá ba món, đồ ăn đủ rồi em.

Hàn Thành thầm nghĩ vậy là anh không hiểu sức chiến đấu của đám sói con này rồi, Bánh Bao nhỏ một chọi ba,

hai đứa trẻ khác cũng là tiểu tử choai choai ăn sập nhà, rất tốn đồ ăn.

Lên máy kéo, Cơm Nắm và Trụ Tử đã nôn nóng hỏi tình hình của Đại Bảo và Tiểu Bảo. Nhưng trong xe kéo “mui

trần” nói chuyện vô cùng tốn sức, câu được câu mất bị gió ăn mất, hoàn toàn không nghe rõ, Cơm Nắm và Trụ

Tử chỉ đành đợi đến nơi rồi hỏi sau.

Đám trẻ trời sinh thích tự nhiên, mấy đứa nhỏ vẫn luôn vô cùng thích thôn Tô Gia, lần này mùa hè trở về lại càng

vô cùng hưng phấn.

Mùa hè nắng chói chang mây trôi đầy trời, đám trẻ mang theo tâm trạng tốt đón ánh nắng chiều, cùng với xe

keo vang ầm ầm một đường tiến thẳng về thôn Tô Gia…

Cùng với một ánh chiều tà cuối cùng của hoàng hôn, xe kéo ầm ầm vững vàng dừng lại trước cửa lớn của nhà họ

Tô.

Ba đứa trẻ nhà họ Tô đã sớm trông mòn con mắt đợi ở cửa, chưa đợi xe kéo dừng lại đã lao tới gọi “cô chú, Cơm

Nắm, Trụ Tử, Bánh Đậu nhỏ…” không ngừng.

Lúc nhỏ luôn cảm thấy thời gian trôi quá chậm, đối với người lớn mà nói một hai năm có khả năng chỉ hơi lướt qua một cái, nhưng đối với một đứa trẻ mà nói đó thật sự là thời gian vô cùng dài.

Tiểu Bảo xông tới trước nhất, người đầu tiên xuống khỏi xe kéo là Hàn Thành, anh nửa ôm Tô Tiếu Tiếu xuống,

chân cô còn chưa chạm đất đã bị Tiểu Bảo lao tới ôm chặt cả hai người: “Cô chú ơi, Tiểu Bảo nhớ cô chú lắm đó!”

Hàn Thành nhìn đứa trẻ choai choai đã nhảy giò đến ngang tai mình cũng biết mấy năm này cậu bé cũng không

ngừng rèn luyện, trong đầu không khỏi nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên cùng Tô Tiếu Tiếu tới thôn Tô Gia, khi

ấy Tiểu Bảo vẫn còn là một đứa nhỏ chưa cao đến eo anh.

Nhìn con lớn lên mới cảm thấy thời gian nhanh như chó chạy ngoài đồng.

Hàn Thành vỗ vai Tiểu Bảo: “Đều đã thành thiếu niên nhỏ cả rồi”

Tiểu Bảo nghe được mà mừng rỡ, so cơ bắp của mình: “Ngày nào cháu cũng luyện tập, đã cao hơn cả anh Đại

Bảo rồi đấy ạ.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu cháu trai: “Đúng, lớn rồi, cũng chắc chắn hơn rồi.

Tiểu Bảo vui muốn xỉu, Đại Bảo dắt Bé Út tới cũng tới ôm cô chú.

Tô Tiếu Tiếu cúi người bé Bé Út lên: “Bé Út còn nhớ cô không?”

Đứa trẻ nhỏ hơn long phụng thai vài tháng, lần trước trở về còn là một đứa trẻ đi đường không vững nhưng bây

giờ đã có thể chạy nhảy, cũng đã cao ngang Bánh Trôi nhỏ, Bé Út cười ngại ngùng: “Nhớ cô xinh đẹp, còn nhớ cả

chị xinh đẹp ạ.

Tô Tiếu Tiếu và Bánh Trôi nhỏ là hai người đẹp nhất trong trí nhớ của Bé Út, tuy rằng lần trước gặp ngay cả nói chuyện cậu bé còn chưa nói lưu loát nhưng cậu bé vẫn nhớ. Cơm Nắm và Trụ Tử cũng nhảy xuống, thuận tiện bế em trai em gái xuống.

Đám trẻ lâu như vậy chưa gặp, đứa này vui hơn đứa kia, Đại Bảo và Tiểu Bảo tranh nhau ôm Bánh Đậu nhỏ và

đôi long phụng thai. Cơm Nắm và Trụ Tử cũng giành nhau đi ôm Bé Út. Lớn thì ôm xong thì nhỏ ôm, Bánh Đậu nhỏ và Bánh Trôi nhỏ cũng giành nhau ôm Bé Út. Lúc nhỏ Bé Út thích nhất là dính chị Bánh Trôi nhỏ hiển nhiên

cũng vui vẻ đến híp cả mắt lại. Một đám trẻ tay nắm tay vây thành vòng tròn, tiếng cười vui vẻ vang vọng toàn bộ thôn. Lý Ngọc Phụng trên người còn quấn tạp dề chạy ra ngoài, thấy bọn họ hốc mắt lập tức đỏ hoe. Đám trẻ nhìn thấy đều buông tay chạy tới chỗ bà ấy, đồng thanh gọi “bà ngoại bà ngoại,” rồi ôm bà ấy bắt đầu làm nũng. “Mới hơn một năm chưa gặp mà các cháu đều đã lớn như vậy rồi, ngoan, đều là cháu trai ngoan của bà ngoại. Lý

Ngọc Phụng ôm từng đứa trẻ một, khi ôm đến Bánh Trôi nhỏ cuối cùng không nhịn được mà mừng phát khóc: “Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta đã lớn như vậy rồi, còn càng ngày càng giống mẹ nữa. Bánh Trôi nhỏ duỗi tay giúp bà ngoại lau nước mắt: “Bà ngoại không khóc, vui vẻ mới đúng”

Lý Ngọc Phụng nắm bàn tay của Bánh Trôi nhỏ hôn một cái: “Bà ngoại không khóc, bà ngoại vui lắm, nhìn thấy

các cháu bà vô cùng vui?

Tô Tiếu Tiếu cũng đi qua ôm Lý Ngọc Phụng và con gái, nũng nịu gọi một tiếng “mẹ”1016 chữ

Chương 614: Gặp lại

Con gái là cục thịt trong tim của Lý Ngọc Phụng, một tiếng “mẹ” này khiến Lý Ngọc Phụng khóc không thành tiếng, nói không nhớ con gái là giả, tuy rằng có thư từ qua lại, nói đều là chuyện khiến người vui vẻ yên tâm, nhưng tận mắt nhìn thấy vẫn khác hẳn.

Đợi bọn họ hỏi han xong, Hàn Thành bắt đầu chỉ huy mấy tiểu tử chuyển đồ.

Hai năm này Đại Bảo và Tiểu Bảo đều có thể dùng như nửa người lớn, thịt heo chín mươi cân và phân bón hóa học bọn trẻ còn có thể vác đi được, sức quả thực mạnh hơn rất nhiều so với Cơm Nắm và Trụ Tử không làm nhiều việc nặng quá nhiều.

Đồ dỡ xuống chuyển vào trong nhà, Tô Chấn Hoa đi đỗ xe kéo, bốn đứa trẻ bắt đầu áp lưng đo chiều cao. Đại Bảo nói: “Anh là anh cả, anh chắc chắn phải cao hơn một chút.

Tiểu Bảo nói: “Năm ngoái cha em nói em nhìn còn cao hơn cả anh, anh chỉ to hơn em một chút thôi”

Cơm Nắm bảo: “Tiểu Bảo, anh đừng nhón chân, em cảm thấy em cao hơn anh đấy”

Tiểu Bảo cắt đầu húi cua, mặt phơi nắng đến hơi đen nhưng nhìn vào vô cùng khỏe khoắn, vô cùng có tinh thần, hiển nhiên cậu bé không phục: “Rõ ràng em chỉ có mỗi tóc dài hơn anh cho nên thoạt nhìn mới cao hơn một chút thôi”

Trụ Tử không nói mà lặng lẽ lại gần.

Nói ra cũng thật thần kỳ, mấy đứa trẻ lớn này Đại Bảo lớn nhất, Tiểu Bảo và Trụ Tử cùng tuổi, còn Cơm Nắm nhỏ nhất, nhưng trước sau cũng chỉ chênh nhau chưa đến hai tuổi, vóc dáng cũng tương tự. Hai năm này Đại Bảo và Tiểu Bảo ra đồng làm việc thoạt nhìn hơi cường tráng hơn một chút, Cơm Nắm ăn nhiều lượng vận động cũng nhiều nên không lộ vẻ gầy yếu. Chỉ có Trụ Tử thoạt nhìn lại vô cùng yếu ớt, nhưng gen của cha mẹ tốt, Trương Hồng Đồ cao một mét tám lăm, Nhã Lệ cũng gần một mét bảy cho nên ngược lại Trụ Tử cao nhất, nhưng thật ra giữ mấy đứa trẻ cũng chỉ chênh chừng hai ly.

Tô Tiếu Tiếu làm trọng tài, giải quyết dứt khoát: “Trụ Tử cao nhất, ba đứa các con cao bằng nhau, được rồi được rồi, mặt trời sắp xuống núi rồi, mau lần lượt đi rửa tay rửa mặt, lát nữa còn ăn cơm tối.

Tiểu Bảo lanh lợi bảo: “Cô ơi, hay là cháu dẫn mọi người đi ra hồ chứa nước bơi thuận tiện tắm luôn?”

Tô Tiếu Tiếu còn chưa nói gì thì Lý Ngọc Phụng đã lập tức từ chối: “Không được! Cháu quên quy tắc của ông cháu sao? Buổi tối rắn sâu chuột kiến trên đường đều vô cùng nhiều, lỡ như chuột rút bị rắn nước cắn thì sao hå?”

Mùa hè năm ngoái lúc nóng nhất có hai đứa trẻ choai choai buổi chiều đi tới hồ chứa nước bơi bị chuột rút suýt thì chết đuối, nếu không phải Tô Chấn Hoa vừa vặn trở về từ trang trại chăn heo đi ngang qua cứu được thì hai đứa trẻ đã chết rồi.

Từ sau lần đó, Tô Vệ Dân dán thông báo viết chuyện này ra để mọi người cảnh giác, cũng có văn bản rõ ràng quy định nếu không có người lớn đi cùng, trẻ dưới mười tám tuổi đều không được phép ra hồ chứa nước bơi, một khi bị phát hiện lập tức trừ công điểm, hậu quả tự chịu.

Từ đó về sau cũng không còn đứa trẻ nào một mình đi tới hồ chứa nước bơi nữa, nơi sâu nhất của hồ chứa ước chừng mấy mét, cũng không phải nói đùa.

Hàn Thành nói: “Tối nay không đi, sáng mai cha đưa các con đi”

Đám trẻ đều rất nghe lời, tuy rằng có hơi mất hứng nhưng cũng không kéo dài quá lâu. Các bé trai có thể dùng thùng nước trong nhà và chậu to đổ đầy nước vào, rồi chen vào trong nhà tắm chung.

Cũng may nhà tắm ở nông thôn đủ lớn, bằng không đông người như vậy chen vào, cũng không quay nổi người. Tiểu Bảo vừa xách nước vừa nói: “Đúng rồi, bây giờ Cá Nhỏ thế nào rồi? Anh đã rất lâu rồi chưa gặp Cá Nhỏ. Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Sau khi bọn em tới thủ đô cũng chưa gặp lại em ấy, em ấy lười, bọn em đã viết ba lá thư mà em ấy chỉ đáp lại có một lá, chữ vẫn xấu tệ như vậy, ngược lại có gọi điện cho cha em, đợt trước còn la hét nói muốn tới thủ đô tìm bọn em nữa.

Trụ Tử nói: “Thị trấn Thanh Phong cách nơi này cũng không tính là xa, hay là ngày mai chúng ta gọi điện cho em ấy, kêu qua đây chơi vài ngày đi?”

Mấy đứa trẻ đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm nói: “Ngược lại cũng là một cách hay, ngày mai chúng ta gọi điện cho em ấy, tránh cho em ấy thật sự chạy tới thủ đô phí công”

Vào nhà tắm, Cơm Nắm bắt đầu bóc phốt chuyện đi đến nhà tắm công cộng ở thủ đô tắm vào mùa đông. Trước đó cậu bé đã mỉa mai trong thư một lần, nhà tắm thật sự là bóng ma của đứa trẻ phương nam, giờ cậu bé lại chế giễu sống động như thật một lần khiến ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng không nhịn được mà gia nhập hàng ngũ bóc phốt, chỉ có Bánh Bao nhỏ cảm thấy vô cùng vui, hại cho ba đứa trẻ phương nam khác chưa từng thấy qua nhà tắm phương bắc đều vô cùng muốn đi trải nghiệm.

970 chữ

Chương 615: Thiên thần nhỏ

Ba đứa trẻ nhà họ Tô cũng bắt đầu nói đến những chuyện xảy ra trong hai năm này ở thôn Tô Gia, chưa qua một lúc bên trong phòng chừng đánh thủy trận mà tiếng cười hô hố vang không ngừng.

Hàn Thành dẫn Bánh Trôi nhỏ đi dọn đồ đạc, còn Tô Tiếu Tiếu vào nhà bếp giúp đỡ. Lý Ngọc Phụng thấy con gái mặt mày rạng rỡ cũng biết cô sống không tệ, lại nghe tiếng cười vui vẻ của đám trẻ trong lòng cũng vô cùng yên tâm, không nhịn được mà cảm thán:

“Nói ra thì mấy đứa trẻ nhà chúng ta cũng thật ngoan, nếu như nhà khác có nhiều bé trai như vậy ngày nào cũng gà bay chó sủa rồi, nhưng mấy đứa nhỏ nhà mình hình như từ lúc quen biết đến giờ cảm tình vô cùng tốt, đừng nói là đánh nhau mà ngay cả cãi nhau cũng chưa từng. Tiểu Bảo cũng xem nhìn nóng tính nhưng thật sự chưa từng cãi nhau với Đại Bảo và Tiểu Bảo, chuyện gì cũng nhường bọn trẻ, đi học cũng nghiêm túc, nhất là sau khi khôi phục kỳ thi đại học. Đại Bảo và Bé Út đều nói muốn tới thủ đô học đại học nên vô cùng cố gắng học hành, năm nào cũng thi đứng nhất, cũng chăm Bé Út rất tốt. Anh cả chị cả, anh hai chị hai của con thật sự là cha mẹ

bớt lo nhất, không phải lo nghĩ gì cả.

Lý Ngọc Phụng không nói thì Tô Tiếu Tiếu cũng không để ý thật. Hình như mấy đứa trẻ trong nhà đứa nào cũng là bé cưng thiên thần, thật sự chưa từng thấy tụi nhỏ đánh nhau hay cãi nhau bao giờ. Lớn chăm bé rất tốt, vì tập mãi thành thói quen nên ngược lại cô cảm thấy như vậy mới là bình thường.

“Mẹ, mẹ nói ra hình như thật sự là như vậy, tuy rằng trong nhà có bốn đứa trẻ nhưng con chăm cũng rất nhẹ nhàng, đặc biệt là sau khi mở tiệm cơm, ngay cả cơm cũng không cần lo cho tụi nhỏ, cuộc sống không khác gì những bạn học độc thân khác. Thi thoảng còn có thể ở riêng trong thế giới hai người với Hàn Thành, còn còn cười nói với Hàn Thành là yêu sau kết hôn, con lớn rồi mới có thời gian yêu.

Nói đến tiệm cơm này, trước đây Tô Tiếu Tiếu đã từng nhắc tới nhưng Lý Ngọc Phụng cũng không hỏi chi tiết: “Con mở tiệm cơm thật sự không sao chứ? Có thể duy trì được không? Huyện chúng ta cũng có người lén mở nhưng hình như không kiếm được tiền, nhưng cũng không nghe nói bị điều tra gì cả”

Tô Tiếu Tiếu đáp: “Mẹ yên tâm đi, con đoán qua vài năm nữa còn phát giấy phép kinh doanh cho bọn con nữa cơ, đến khi đó chỉ có càng ngày càng có quy phạm hơn, chúng ta kiếm tiền cho nhà nước, đóng thuế cho nhà nước, nhà nước sẽ hoan nghênh thôi”

Dù sao nói về chính sách con gái cũng hiểu hơn bà ấy, Lý Ngọc Phụng gật đầu, bỏ một ít dưa muối đã thái xong lên cá, còn hào phóng nhặt một ít cục mỡ heo trong lọ mỡ lợn để lên trên, cuối cùng rắc một chút đường trắng rồi mới cho vào nồi hấp chín.

“Chính sách hiện tại càng ngày càng tốt, gần đây mẹ nghe cha con nói muốn thực hiện hệ thống trách nhiệm nhận khoán, muốn chia đất cho các hộ, nói cách khác chính là chia ruộng trong đội chúng ta đến các hộ gia đình để nhận khoán làm một mình, như vậy mới không nuôi người lười. Từ sau khi những thanh niên trí thức đó liên tục về thành phố sức lao động trong đội cũng ít đi. Nhiệm vụ được phân cho những người lười tiêu cực và biếng nhác đó hiển nhiên hơi nặng, bọn họ bắt đầu than trời than đất. Mẹ nghe ý của cha con là sau này không nuôi người lười, nhà ai trồng không ra lúa thì nhà đó đói, đừng hòng ăn chung nồi nữa.

Tô Tiếu Tiếu nghĩ đến thời gian sau này, hình như cuối năm bảy mươi đến đầu năm tám mươi sẽ bắt đầu thực hiện hệ thống trách nhiệm nhận khoán để giao ruộng cho các hộ gia đình. Sự giác ngộ này của cha cô rất cao, thôn Tô Gia bọn họ nói không chừng còn là thôn đầu tiên áp dụng hệ thống này, có thể được ghi vào trong sử

sách.

“Mẹ, suy nghĩ này của cha rất hay, đợi sau khi chính sách hoàn toàn mở rộng, trang trại chăn heo và những nghề phụ khác ở trong thôn chắc chắn cũng sẽ thực hành chế độ nhận khoán, đến khi đó mẹ nhớ kêu anh hai nhận

thầu trang trại chăn heo, như vậy mới làm nhiều có nhiều, ngoại trừ phần nộp lên trên thì phần còn lại đều là của chúng ta.

Lý Ngọc Phụng nhét bó củi vào trong lò bếp, gật đầu đáp: “Ngược lại mẹ cũng không nghĩ tới chuyện này, nhưng bây giờ quy mô của trang trại chăn heo không lớn, sau khi gia đình thầy lão Dương về thành phố cũng đều là anh hai con quản lý miết, cũng quản rất tốt, đúng rồi, gia đình thầy Dương thế nào?”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Rất tốt ạ, trước khi tới đây bọn con đã tới Thượng Hải thăm bọn họ, đều rất khỏe.

1007 chữ

Chương 616: Duyên phận

Lý Ngọc Phụng lại cảm thán: “Hai gia đình chúng ta cũng thật có duyên phận, sau này cứ coi như người thân thích đi, bọn họ thật sự đã giúp Đại Bảo và Tiểu Bảo còn có cả anh hai con không ít. Không có bọn họ, việc học của đám trẻ cũng không tốt được như vậy, anh hai con cũng không thể học được kỹ thuật chăn nuôi khoa học gì

đó.”

Tô Tiếu Tiếu ôm vai Lý Ngọc Phụng, bảo: “Cha mẹ đối xử với bọn họ cũng rất tốt, cái này gọi là người tốt được

báo đáp.

Lý Ngọc Phụng nhấn lên mũi con gái: “Được rồi, không nói lại được con, con đi xem cha con và chị hai con về

chưa, con cá này nấu xong là có thể dọn cơm rồi.

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Vâng, con đi xem ngay đây.

Bây giờ Tô Vệ Dân chính là người bận rộn trong công xã, sau khi Tố chấn Hoa tiếp nhận trọng trách đại đội trưởng, chuyện trong đội mọi người cũng đều đã quen đi tìm anh ta, anh ta thật sự không ngơi được lúc nào cả.

Lúc này bận giết xong cá, lúc khác lại có người tới tìm, Trương Xuân Anh giờ là chủ nhiệm Hội phụ nữ, lúc chuyện có liên quan đến phụ nữ và trẻ em cô ta cũng sẽ ra ngoài cùng.

Khi bọn họ trở về, đầu cá cũng đã chín nhừ.

Một đám trẻ vây quanh bọn họ gọi “ông ngoại, mợ hai” không ngừng, chuyện có phiền não đến đâu cũng khiến

bọn họ tạm thời ném ra sau đầu.

Đám trẻ thật sự ngoan ngoãn, nhưng trẻ đông, anh một câu em một câu ồn ào cũng làm đầu óc thật sự đau

nhức.

Tô Tiếu Tiếu vất vả lắm mới nhân lúc rảnh hỏi Tô Vệ Dân: “Cha, chị hai, hai người vừa đi đâu vậy?” Trương Xuân Anh thở dài: “Còn không phải là đống rắc rối Lưu Thủy Tiên đó sao?”

Tô Tiếu Tiếu sững sờ: “Lưu Thủy Tiên? Quả phụ Lưu? Cô ta lại sao nữa? Đúng rồi, không phải cô ta là học sinh

cấp ba sao? Cô ta không tham gia kỳ thi đại học sao?”

Trương Xuân Anh đáp: “Sao lại không chứ, thi năm ngoái rồi nhưng không đỗ, nói năm nay còn muốn thi tiếp. Chị thấy cô ta vẫn luôn ôn tập, kết quả không biết đã xảy ra chuyện gì mà trước khi thi lại đột nhiên nói muốn theo một thanh niên trí thức về thành phố, kết quả bỏ lỡ kỳ thi, tóm lại bây giờ là thanh niên trí thức không cần

cô ta mà kỳ thi đại học cũng không thi được nữa, ở nhà đòi chết đòi sống, chị và cha vừa qua xử lý chuyện này

đây?

Lần này Tô Tiếu Tiếu thật sự không biết nên nói gì mới phải.

Chuyện của Lưu Thủy Tiên tạm thời gác sang một bên, cơm tối nay có thể so với năm mới, gà là gà luộc truyền thống, cá trắm lớn ở hồ chứa nước nặng vài cân, Lý Ngọc Phụng làm theo ba cách ăn, đầu cá hấp theo cách xưa, xương cá và đuôi cá rán đến khi vàng phối với cà chua và đậu hũ nấu thành canh, thịt cá và nằm cá dùng để hầm với phù trúc, còn xào một chậu to rau xanh tươi, thêm đĩa dưa chuột muối, đồ ăn nhìn không nhiều nhưng số lượng vô cùng đủ, phần lớn gia đình cho dù đón tết cũng không ăn được tốt như vậy.

Người vui nhất hiển nhiên là Bánh Bao nhỏ, tuy rằng nguyên liệu nấu ăn thời buổi này đều là nguyên liệu hữu cơ an toàn sức khỏe, nhưng gà trống ăn ngũ cốc hoa màu nhà bà ngoại lớn lên, nuôi chừng một năm và cá trắm cỏ nuôi vài năm trong hồ chứa nước đã chiến thắng hoàn toàn về mặt nguyên liệu, lại thêm tay nghề nấu ăn của bản thân Lý Ngọc Phụng nữa, một bữa này Bánh Bao nhỏ ăn đủ năm bát cơm!

Thật ra lượng thức ăn của cậu bé tương tự với của mọi người, đều không phải loại trẻ con ích kỷ không quan tâm người khác chỉ biết tự mình dùng bữa. Mọi người gắp cho cậu bé cái gì thì cậu bé ăn cái đó, tuyệt đối sẽ không giành đồ ăn. Hai bát cơm cuối cùng của cậu bé một bát là ăn canh cá, bát cuối chính là nước sốt phù trúc hầm cá

và một ít rau xanh là ăn xong.

Khi đứa trẻ hơn hai tuổi đã nhìn ra được có thể ăn rồi, nhưng hoàn toàn không ngờ cậu bé lớn đến năm tuổi lại có thể ăn đến thế. Lượng cơm này đã vượt qua mấy anh trai lớn có thể gọi là ăn nghèo nhà. Người trong gia đình đều đã buông đũa, chỉ còn một mình cậu bé vẫn còn đang vui vẻ khều rau vét cơm, thật sự cũng làm chấn động nhà họ Tô từ trên xuống dưới.

Một hạt cơm cuối cùng trong nồi vào bụng của Bánh Bao nhỏ, Lý Ngọc Phụng thấy cậu bé liếm nước sốt trên

miệng với vẻ mặt vẫn chưa thỏa mãn, mới đau lòng hỏi: “Bánh Bao nhỏ, có phải chưa ăn no không? Hay là bà

ngoại làm thêm bát mì cho cháu nhé?”

,

“Khụ khụ khụ..” Tô Chấn Hoa đang uống trà suýt chút nữa thì sặc. Đứa trẻ năm tuổi này ăn còn nhiều hơn cả

anh ta, tại sao mẹ anh ta còn cho rằng cậu bé vẫn chưa ăn no? Tô Chấn Hoa xem như đã hiểu được ánh mắt kỳ quái của Hàn Thành khi anh ta ngăn cản Hàn Thành đi chợ mua đồ ăn là sao rồi.

1021 chữ

Chương 617: Ăn no là được

Bánh Bao nhỏ buông bát đũa xuống, vẻ mặt thỏa mãn: “Bà ngoại, cháu no rồi ạ.

Tô Tiếu Tiếu muốn bế đứa trẻ này xuống ghế nhưng không thể bế nổi, cuối cùng vẫn là Hàn Thành bế cậu bé

xuống.

Bánh Bao nhỏ dẩu môi kêu mẹ giúp lau, Tô Tiếu Tiếu vừa giúp cậu bé lau miệng vừa nói: “Mẹ, hôm nay Bánh Bao nhỏ đã ăn quá nhiều rồi, không thể ăn nữa”

Lý Ngọc Phụng nghĩ đến năm bát cơm trắng đó khiến lời đến bên miệng lại nuốt ngược về, đổi thành: “Ăn no là

được.

Đại Bảo và Tiểu Bảo lén hỏi Cơm Nắm: “Ngày nào Bánh Bao nhỏ cũng ăn như vậy sao?”

Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Không” Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm, đang định nói “thế còn được” lại nghe thấy Cơm Nắm bổ sung một câu: “Lượng

này chỉ miễn cưỡng no bụng, có đôi khi nó còn ăn nhiều hơn cơ”

Đại Bảo và Tiểu Bảo: “…?” Chẳng trách Bánh Bao nhỏ rõ ràng bằng tuổi Bánh Trôi nhỏ nhưng lại to hơn Bánh Trôi

một vòng. Ăn cơm xong, các anh lớn phụ trách thu dọn bát đũa, Bánh Trôi nhỏ ăn no nghỉ một lúc, sau đó Lý Ngọc Phụng

dẫn cô bé đi tắm trước.

Năm ngoái thôn Tô Gia bắt đầu nối điện nhưng nhà họ Tô vẫn chưa mua quạt gió, thời tiết này vô cùng nóng

nực, trong nhà người đợi tắm lại đông. Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành trước ra bên ngoài đi dạo cho tiêu cơm, dự

định tắm cuối cùng.

Thôn Tô Gia mùa hè có một ý vị khác.

Đây cũng là lần đầu tiên Hàn Thành tới thôn Tô Gia vào mùa hè. Thôn xóm thời buổi này không hề có một chút

không khí buôn bán nào hết, mọi người đều làm từ lúc mặt trời mọc đến khi mặt trời lặn mới nghỉ. Ánh hoàng hôn buổi chiều đã tản hết nhưng phía chân trời vẫn còn nhiễm một màu đỏ ửng, cách đó không xa thi thoảng thấy ánh đèn của vài gia đình nhưng cũng không thấy ồn ào, nhưng tiếng chó sủa, ếch kêu và ve kêu lại vô cùng rõ ràng, mang đến cho người ở thành phố đã lâu một loại yên bình rửa sạch tâm hồn.

“Anh thích nơi này, chỉ là những động vật này có phải kêu hơi khoa trương rồi không?” Hàn Thành cũng từng

sống ở nông thôn, ve kêu ếch kêu cũng từng nghe không ít, nhưng tối nay tiếng mà giới tự nhiên phát ra càng giống như có một loại cảnh cáo và gào thét nào đó, cũng không biết có phải do anh nghe ít hay không. Tô Tiếu Tiếu nói: “Nghe có hơi không bình thường, em cũng hơi sợ, mình về hỏi cha mẹ đi. Thấy xung quanh không có người, cô nắm tay Hàn Thành nhón chân hôn lên môi anh một cái: “Chúng ta về nhà đi” Trong bóng đêm nhìn không rõ, đôi mắt của Hàn Thành tối lại, anh ôm Tô Tiếu Tiếu trốn phía sau một cây

dương liễu, dùng tư thế áp tường khóa chặt cô giữa hai cánh tay, cúi đầu hôn lên cô một cái thật dài, thẳng đến khi hai người đều thở hổn hển mới buông nhau ra.

“Hàn Thành…” Giọng nói của Tô Tiếu Tiếu vừa mềm mại vừa đáng yêu, giống như đang làm nũng. Hàn Thành không nhịn được lại cúi đầu hôn chóc lên môi cô: “Ngoan, đừng gọi anh như vậy.

Tô Tiếu Tiếu cảm giác được gì đó cũng không dám khinh suất nữa mà ôm eo anh, cọ vào ngực anh một cái, nhẹ

giọng nói: “Hàn Thành, anh có cảm thấy hai chúng ta sau khi kết hôn mới bắt đầu kết đối tượng không?” Trình tự của vợ chồng khác đều là sau khi quen biết mới ở chung, yêu nhau và gần nhau. Còn trình tự của bọn

họ thì ngược lại, gặp nhau đã bàn chuyện gả cưới, sau khi kết hôn phần lớn thời gian đều vây quanh đám trẻ,

trong lúc ở chung mới hiểu nhau từng chút một, đợi con cái trưởng thành mới có thời gian yêu đương, đến thế kỷ hai mươi mốt đây đại khái được xem là cưới trước yêu sau.

Hàn Thành ôm chặt cô, đáp: “Không sao, chúng ta vẫn còn mấy chục năm nữa. Đây là lời mà anh thường nói.

Nếu không sao lại nói tình yêu làm con người mù mắt, thời tiết nóng như vậy hai người ôm nhau dính lấy nhau

lại không ngại nóng. Trong mắt bọn họ có đối phương, hoàn toàn không cảm giác được Lưu Thủy Tiên ở phía sau cũng lộ ra hơi thở.

Tô Tiếu Tiếu từng cứu cô ta nên bây giờ cô ta đã không còn chán ghét gì với cô nữa. Nhưng nhân duyên của mình không thuận lợi, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu hạnh phúc như vậy nói không ghen tỵ là giả, cùng là phụ nữ, cùng tốt nghiệp cấp ba, cùng bị cuộc vận động làm chậm trễ mười năm, tại sao Tô Tiếu Tiếu có thể gả vào thành phố, có thể thi đỗ đại học, có thể trải qua cuộc sống tốt như vậy, còn cô ta lại liên tiếp bị người ghét bỏ? Lưu Thủy Tiên căm hận nghĩ, rõ ràng lần nào cô ta cũng sẵn sàng đánh đổi tất cả nhưng lần nào cũng không có

kết quả tốt, vận mệnh thật không công bằng, giam cô ta một đời trong thôn xóm nhỏ liếc mắt chỉ thấy người già

này, cô ta thật sự thà chết còn hơn.

Đợi hai vợ chồng tản bộ trở về, người trong nhà cũng đã tắm gần xong, trong phòng thật sự quá nóng, đám trẻ

dự định rải chiếu trong sân ngủ chung, như vậy còn có thể mát hơn một chút.

1028 chữ

Chương 618: Trồng vội gặt vội

“Ngày mai đi vào huyện mua hai cái quạt đi” Hàn Thành bảo.

Thời tiết này thật sự nóng, không biết còn nóng hơn thủ đô bao nhiêu độ, mấu chốt còn là loại nóng nực không

có một chút gió nào đó nữa, khiến tâm trạng người ta cũng có hơi phiền muộn.

Tô Chấn Hoa lắc đầu đáp: “Từ sau khi thôn xóm gần đây nối điện, quạt gió quanh năm cung không đủ cầu, có

phiếu cũng không mua được, từ đầu năm anh đã kêu mấy nhà buôn bán trong huyện giúp tìm hàng, đến giờ vẫn chưa đến lượt anh nữa.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Sớm biết thế bọn em đã mang hai cái từ thủ đô về rồi, ở thủ đô tìm trong mấy tiệm điện nhỏ

vẫn dễ hơn một chút.

Tô Vệ Dân phe phẩy cái quạt lá cọ to, bảo: “Nhiều năm như vậy cũng quen rồi, mùa hè năm nào mà không phải

trải

như vậy? Chẳng qua nối điện nên mọi người suy nghĩ nhiều hơn, tâm tĩnh hiển nhiên sẽ mát thôi.

Lý Ngọc Phụng quệt mồ hôi trên trán, ngược lại có hơi lo lắng: “Mẹ cảm thấy năm nay nóng sớm hơn mấy năm

trước, mắt thấy sắp đến trồng vội gặt vội rồi, chỉ sợ bão sắp tới đến khi đó làm hỏng hoa màu, năm này cũng

phải nấu nhiều nước ô mai và nước đậu xanh cho mọi người giải hỏa mới được” Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu cũng nói chuyện ếch kêu và ve kêu khác thường ra.

Hiển nhiên Tô Vệ Dân cũng chú ý đến, ông ấy còn để ý thấy ánh nắng chiều hoàng hôn hôm nay có hơi đỏ khác

thường, ông ấy lo lắng nhất cũng là bão, gật đầu bảo: “Thời tiết oi bức thành như vậy, mây đỏ cũng treo đầy trời,

rắn sâu chuột kiến đều không ở được, sợ là bão sắp tới sớm rồi, ngày mai cha đi ra ruộng xem một chút, nếu như lúa nước đến độ chín còn được, bắt đầu trồng vội gặt vội năm nay trước vài ngày mới được. Cơm Nắm hỏi: “Ông ơi, trồng vội gặt vội là gì ạ?”

Tô Vệ Dân đáp: “Trồng vội gặt vội là gặt nhanh gieo trồng gấp, là thời điểm vất vả nhất của nông dân chúng ta

trong một năm, đầu này vừa thu hoạch lúc nước xong, đầu kia đã lập tức lại phải cày ruộng bắt đầu cấy mạ thòi

gian rất cấp bách, đều phải trong mười ngày nửa tháng hoàn thành, nói trắng ra thì chính là thi chạy với thời

gian.

Trụ Tử hỏi: “Vậy tại sao không thu hoạch lúa nước sớm một chút ạ?”

Tô Vệ Dân đáp: “Đứa trẻ ngốc, thu hoạch lúa nước vẫn chưa hoàn toàn chín thì đáng tiếc, tuy rằng mỗi hạt lúa

no đủ một chút, một mẫu ruộng có khả năng thêm được vài bát gạo, nhưng các cháu nghĩ xem thôn Tô Gia

chúng ta và toàn bộ công xã chúng ta nhiều ruộng như vậy, mỗi một mẫu ruộng có thêm vài bát gạo thì có thể thêm bao nhiêu bát cơm, có thể nuôi được bao nhiêu người?”

Tô Vệ Dân thở dài một hơi: “Các cháu, không phải không thu hoạch mà là không nỡ thu hoạch, mọi người đều

muốn đợi lúa nước phát triển no đầy một chút mới thu hoạch, nhưng ông trời không tốt, so với bị bão táp mưa sa đổ xuống làm tổn hại ruộng nương, thiếu vài bát cơm chính là thiếu vài bát cơm. Mọi người nghe xong đều vô cùng im lặng, bài thơ đầu tiên Tô Tiếu Tiếu dạy đám trẻ chính là “Mẫn Nông” bọn

trẻ đều biết “mồ hôi rơi lên bông lúa, tí tách chứa đầy nhọc nhằn” nhưng dù sao chưa từng tận mắt nhìn thấy, bây giờ chỉ nghe những cây lúa nặng trĩu có khả năng sắp bị bão thổi bay cũng đều cảm thấy đau lòng. Bánh Bao nhỏ cũng buồn muốn xỉu, chạy qua ôm ông ngoại an ủi: “Ông ngoại đừng buồn, sau này mỗi bữa Bánh Bao nhỏ ăn ít một bát, không, nửa bát cơm, rất nhanh có thể bớt vài bát gao để bổ sung rồi.”

Chủ đề vừa rồi còn hơi nặng nề lại bị lời nói chen vào này của Bánh Bao nhỏ khiến mọi người đều có hơi dở khóc

dở cười.

Tô Vệ Dân ôm cháu trai ngoan nần nẫn thịt lên, mình không ăn cũng phải cho cậu bé ăn no. “Ông ngoại không có ý đó, lương thực trong nhà vẫn đủ cho Bánh Bao nhỏ ăn, muốn bao nhiêu thì ăn bấy nhiêu”

Bánh Bao nhỏ nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Ông ngoại, cháu cũng thích ăn khoai lang và khoai sọ mà bà ngoại trồng, cháu ăn thêm chút khoai lang và khoai sọ có thể tiết kiệm được bao nhiêu cơm

Chẳng trách mọi người đều thích Bánh Bao nhỏ như vậy, một đứa trẻ hiểu chuyện thế này ai có thể không thích

cơ chứ?

Cơm Nắm và Trụ Tử đều bảo: “Ông ngoại, bọn cháu cũng thích ăn khoai lang và khoai sọ, bọn cháu còn có thể giúp ra ruộng thu hoạch lúa nước.

Lý Ngọc Phụng nói: “Bánh Bao nhỏ lúc nhỏ thích ăn khoai lang nhất, ngày mai bà ngoại đi đào khoai lang và

Bình Luận (0)
Comment