Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 226 - Chương 644: Kem Que

_xz1lstb

anh

sao?”

Cơm Nắm phun cọng cỏ đuôi chó ra đổi một cọng rơm cắn rồi lại phun ra: “Đúng vậy, phải đi rồi, về thủ đô còn

có việc, anh Đại Bảo và anh Tiểu Bảo của các em cũng có việc.

Thụ Căn mang vẻ mặt ngưỡng mộ, trong đôi mắt đều là vẻ khao khát: “Thật tốt quá, anh Cơm Nắm, thủ đô

trông thế nào thế? Giống như chỗ chúng ta, có núi có nước có ruộng có đồng sao?”

Cơm Nắm nghiêng đầu liếc mắt nhìn Thụ Căn, Bánh Bao nhỏ đã đáp lời thay cậu bé: “Khác đó nha, thủ đô chẳng. Mua ebook truyện dịch giá rẻ tại : ebookshop.vn

có gì cả, chỉ có người là rất đông thôi, xe cũng rất nhiều, tòa nhà cũng rất cao, còn có tàu điện ngậm và thang

máy, đồ ăn ngon cũng vô cùng nhiều, có sân bay cực kỳ lớn và máy bay to có thể bay cao lên tận tầng mây như vậy, anh nhỏ của em tương lai còn muốn thiết kế máy bay nữa đó, có phải không anh nhỏ?” Bánh Đậu nhỏ gật đầu: “Mẹ nói chúng ta vẫn còn nhỏ, bây giờ có rất nhiều lý tưởng và mục tiêu, có thể từ từ tìm

việc mà mình muốn làm nhất, đợi trước khi lên đại học xác định được là được, bây giờ anh nghĩ như vậy nhưng lai thì chưa biết”

tương

Những lời mà Bánh Bao nhỏ và Bánh Đậu nhỏ nói này ba đứa trẻ nhà họ Tô cũng chưa từng thấy qua, bọn trẻ cũng rất khao khát, bắt đầu từ ngày nghe được sắp cùng đám người Cơm Nắm ngồi máy bay lớn về thủ đô, bọn trẻ đã hưng phấn tận vài ngày, hỏi vô số lần bộ dáng của sân bay và máy bay thế nào, nhưng nhà họ Tô dạy rất tốt, mấy đứa trẻ trong nhà rất ít khi khoe khoang với các bạn nhỏ khác, ví dụ như đôi xăng đan nhựa trên chân

đó, bọn trẻ cũng không đi khoe, vì bọn trẻ hạnh phúc hơn người khác cũng càng biết ơn hơn. Đều là sự vật chưa thấy bao giờ hiển nhiên Thụ Căn cũng không thể tưởng tượng ra được, cậu bé nói với vẻ khao

khát: “Vậy bây giờ em cũng có một lý tưởng, tương lai nhất định phải tới thủ đô xem tàu điện ngậm và thang máy, nhìn cả sân bay và máy bay lớn, còn muốn ăn rất nhiều đồ ăn ngon nữa.

Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Được đó được đó, đến lúc đó anh nhớ tới tìm em chơi, em sẽ dẫn anh đi ăn đồ ngon.

Đám trẻ còn đang nói chuyện thì cách đó không xa truyền tới tiếng rao bán: “Bán kem que, kem que vừa lạnh

vừa ngọt

đây!”

Thứ mà trước đây phải đến hợp tác xã tiêu thụ hoặc là lén tới chợ đen mới có thể mua được bắt đầu từ mùa hè

năm

nay, các nhà buôn to gan đều dám kéo đến thôn xóm để bán hàng, đồ to còn chưa dám trắng trợn như vậy

nhưng mấy thứ đồ ăn vặt như cây kem que nhỏ này, bọn họ vẫn dám hộ vài lần.

Bánh Bao nhỏ lăn một cái bò dậy khỏi đống rơm, dùng bàn tay thịt che mắt, liếc mắt nhìn qua bờ bên kia, sau đó

kéo cặp sách gà trống của Bánh Đậu nhỏ nói: “Anh nhỏ, chú bán kem que tới rồi, mau đưa tiền ăn vặt của em cho

em, em muốn mời mọi người ăn kem que.

Bánh Bao nhỏ vẫn luôn trượng nghĩa, vẫn chưa có khái niệm gì về tiền, tiền lì xì và cả tiền tiêu vặt mà mỗi năm

đám trẻ tự mình kiếm được, Tô Tiếu Tiếu không kêu bọn trẻ nộp lên cũng không quản thúc tiền ăn vặt. Hai đứa nhỏ được dạy chi phí hơn một đồng tiền phải có sự đồng ý của các anh hoặc cha mẹ mới có thể tiêu. Một hai xu tiền một cây kem que trong mắt của Bánh Bao nhỏ vẫn là phạm vi mình có thể chi phối, vài ngày

khách.

trước kem que là mấy anh mời mọi người ăn, cho nên cậu bé cảm thấy hôm nay chắc hẳn đến phiên mình mời Cơm Nắm đứng dậy, vẫy tay về bên kia bờ, hô to: “Chú, qua bên này đi ạ!” Ông chú bán kem vừa liếc mắt nhìn thấy đám trẻ con này trong lòng lập tức vui như hoa nở, chuyện làm ăn lớn

lại đưa đến cửa, không phải sao?

1029 chữ

Chương 644: Kem que

“Tới đây tới đây, qua liền đây!”

Ông chú bán kem que dỡ thùng xốp từ trên chiếc xe đạp Phượng Hoàng hai tám xuống, gánh trên lưng nhanh

chóng đi qua cầu tới bên này: “Sao hôm nay đông người thế? Muốn ăn vị gì nào?”

Liên quan đến ăn uống, Bánh Bao nhỏ là người hiểu rõ nhất: “Không phải chú chỉ có kem que trắng thôi sao, kem

que đậu xanh và kem que đậu đỏ chú có không ạ?”

Ông chú bán kem cười thần bí: “Hôm nay khác rồi, hôm nay còn có cả cái này nữa cơ. Ông chú nói xong lấy mấy

cái kem ốc quế Ngũ Dương sắp tan mà không tan từ trong thùng xốp ra.

Bánh Bao nhỏ “oa” một tiếng: “Kem ốc quế!” Nói xong đã chảy nước miếng, thứ này cậu bé đã từng ăn ở thủ đô,

về đây lâu như vậy vẫn chưa từng thấy qua. Những đứa trẻ khác đã vây ông chú bán kem làm trung tâm, không ngừng nuốt nước miếng.

Cơm Nắm kéo thùng của ông chú tới liếc mắt nhìn, chợt nhíu mày bảo: “Chú chỉ có mấy cái này thôi sao? Chúng

cháu đông người như vậy cũng không đủ chia đâu ạ.

Ông chú bán kem đáp: “Cái này đắt mà cháu, cũng không dễ giữ, không bán được thì lỗ trong tay nên chú không

dám

lấy nhiều”

Cơm Nắm đếm người một cái, bảo: “Chỉ có thể ba người chung một cái, các em có ăn không?” Đám Thụ Căn cậu nhìn tớ tớ nhìn cậu, vừa nuốt nước miếng vừa lắc đầu: “Đắt quá thì bỏ đi, mấy ngày này các

anh đều mời bọn em ăn kem que rồi, bọn em cũng không có tiền mời lại”

Cái gọi là vật họp theo loài người phân theo nhóm, thời buổi này trẻ hư rất nhiều nhưng trẻ ngoan cũng nhiều,

thường thì có thể chơi cùng mấy người Cơm Nắm đều không phải trẻ hư gì.

Cơm Nắm nói: “Không sao, tiền tiêu vặt là bọn anh tự kiếm được chứ không dùng tiền của cha mẹ, các em cứ

yên tâm ăn đi”

“Em gái thì sao? Để lại một cái cho em gái đi ạ, bọn em chia ba người một cái là được. Thụ Căn đáp.

Bánh Trôi nhỏ ở trong mắt bọn trẻ chính là công chúa nhỏ xinh xắn, lớn lên ưa nhìn, luôn cười mỉm, tính cách lại

tốt, chưa bao giờ ghét bỏ bọn trẻ cho nên bọn trẻ thật lòng thích em gái xinh xắn này.Bánh Trôi nhỏ vốn chính là cô gái nhỏ vô cùng hiểu chuyện, cô bé lắc đầu nói: “Em thích ăn kem que, các anh ăn kem ốc quế đi ạ?

Trụ Tử nở nụ cười, cô gái nhỏ cũng biết nói “lời nói dối có thiện chí” rồi, rõ ràng cô bé thích ăn kem ốc quế. Trụ Tử xoa đầu em gái, đưa một cây kem que đậu xanh đã bóc vỏ xong cho cô bé.

Nước miếng của Thụ Căn đã sắp không kiềm nổi nữa rồi: “Vậy bọn em thử nhé?”

Cơm Nắm chia mấy cái kem ốc quế cho mấy đứa lớn cầm: “Các em tự chia đi, ăn nhanh một chút, thời tiết nóng chảy nhanh lắm”

Bánh Bao nhỏ chớp mắt nhìn, rất muốn ăn nhưng cũng không lên tiếng.

Bánh Đậu nhỏ nắm tay em trai bảo: “Bánh Bao nhỏ ngoan, đợi về thủ đô anh sẽ mời em ăn ba cái, một năm bọn họ chỉ ăn có một lần này, lần này nhường kem ốc quế cho bọn họ ăn còn chúng ta ăn kem que đậu đỏ được không?”

Bánh Bao nhỏ cắn ngón tay thịt mũm mĩm gật đầu: “Vâng, anh nhỏ, em biết rồi ạ, em chỉ hơi thèm thôi.

Trụ Tử xoa đầu cậu bé, đưa cái kem que đậu đỏ đã bóc vỏ xong đưa cho cậu bé: “Không cần đợi về thủ đô, ngày mai về huyện anh mua cho em, được không?”

Bánh Bao nhỏ tươi cười hớn hở, gật đầu: “Vâng!”

Đám người Thụ Căn nhìn thấy đám người anh Cơm Nắm và anh Tiểu Bảo đều không được ăn, mới giơ kem ốc quế ra: “Các anh cũng mau tới ăn đi, đây là thứ ngon nhất trong đời em từng được ăn đó, thật sự rất ngon!”

Cơm Nắm: “Nói bừa gì đó, em mới mấy tuổi mà đã biết cả đời rồi sao?”

Thụ Căn: “Dù sao cũng rất ngon, ngon nhất đó!”

Ba đứa trẻ nhà họ Tô thật sự cũng rất ít có cơ hội ăn kem ốc quế, nhưng tóm lại cũng đã từng được nếm qua rồi, nếu Tiểu Bảo và Bé Út đều vào huyện, Lương Hồng Mai cũng sẽ mua cho bọn trẻ.

Dù sao Bé Út cũng còn nhỏ tuổi, cậu bé quả thật rất muốn ăn nhưng cậu bé vẫn luôn nghe lời các anh của mình, thấy chị gái cũng ăn kem que nên cậu bé cũng muốn ăn kem que đậu xanh.

Đại Bảo nói: “Các em ăn đi, bọn anh ăn kem que là được, hôm nay chú bán kem không đủ hàng, ngày mai bọn anh tới hợp tác xã tiêu thụ mua ăn sau cũng được.

Đám người Thụ Căn cũng không khách sáo nữa, bình quân ba đứa trẻ cậu một miếng, tớ một miếng chia một cây kem ăn, trẻ con nông thôn nghèo khó cảm thấy đây là món ngon tuyệt hảo nhất trên đời, bọn trẻ nhất định phải cố gắng đi học và cố gắng kiếm tiền tiêu vặt, đợi trưởng thành rồi cũng phải mời lại mọi người món kem ngon

tuyệt như vậy.

Ông chú bán kem làm ăn buôn bán nhiều năm cũng đã từng thấy đủ loại người, nhìn thấy trẻ con bỏ tiền mua kem ăn lại nhường kem ốc quế cho những đứa trẻ chưa từng được ăn ăn thử, chưa bao giờ từng thấy đám trẻ nào ngoan như thế.

1002 chữ

Chương 645: Tương lai tiền đồ rộng mở

“Tương lai mấy đứa các cháu chắc chắn có tiền đồ rộng mở? Trước khi đậy nắp thùng xốp lên ông chú bán kém đã nói như vậy.

Ngược lại đám trẻ không nghĩ nhiều như thế đặc biệt là mấy đứa lớn, trước đây Đại Bảo và Tiểu Bảo còn nhỏ vẫn chưa hiểu chuyện, bây giờ biểu chuyện rồi mới biết cuộc sống của mình hạnh phúc hơn các bạn nhỏ khác trong thôn bao nhiêu, cho nên có rất nhiều lúc bọn trẻ đều sẽ bằng lòng giúp những bạn nhỏ cần giúp đỡ đó, cũng sẽ dạy bọn trẻ học, nhìn thấy có người bắt nạt trẻ con nghèo khó, bọn trẻ cũng sẽ trượng nghĩa giúp đỡ.

Tô Tiếu Tiếu và Lý Ngọc Phụng ở bên này đã thu dọn xong toàn bộ hành lý, bây giờ không thể so với lúc tự mình lái xe về khi ở thị trấn Thanh Phong ngày trước, muốn đựng bao nhiêu đồ thì đựng bấy nhiêu. Bây giờ không chỉ đường xá xa xôi mà còn phải ngồi máy bay, rất nhiều thứ đều không thể mang theo.

Con gái nói máy bay quản lý nghiêm ngặt, hành lý mang theo không thể quá nặng mà chỉ có thể mang mấy thứ đựng không nặng như một ít thổ sản vùng núi không chiếm cân và củ cải muối mà cô thích ăn, Bánh Bao nhỏ

thích mấy thứ như khoai lang cũng không có cách nào mang theo, các loại đồ muối có nước khác cũng không thể mang nốt.

“Mẹ, đợi năm mới con mua vé máy bay cho mẹ và cha, cha mẹ tới thủ đô ở vài ngày xem chỗ bọn con sống bây giờ có tốt không nhé?” Nghỉ hè không lừa đi được, Tô Tiếu Tiếu chỉ có thể gửi gắm hy vọng vào kỳ nghỉ đông. Lý Ngọc Phụng nhanh nhẹn gói hành lý, lắc đầu đáp: “Tốn tiền này làm gì, lần này cả gia đình con đều ngồi máy bay nói không chừng tốn không ít tiền, tiền của các con còn đủ tiêu không? Ở đây mẹ còn một ít tiền, nếu không đủ con cầm trước mà dùng”

Tô Tiếu Tiếu thở dài đáp: “Mẹ, không phải con đã nói rồi sao? Nhà Hàn Thành có đầy vàng, tùy tiện lấy một thỏi vàng ra đổi tiền cũng có thể bay một trăm lần vé khứ hồi, chuyện tiền nong thật sự không cần lo lắng. Vé máy bay lần này cũng là đám trẻ kiếm được chứ không tốn tiền. Đúng rồi mẹ, lần trước con nhắc xưởng may với mẹ, mẹ cảm thấy thế nào?”

Lý Ngọc Phụng liếc xéo nhìn con gái: “Con đó, vàng để lại gia truyền, con bán sạch vàng của Hàn Thành đi làm gì? Con lúc thì mở tiệm cơm, lúc thì kêu anh hai con nhận khoán trang trại chăn nuôi, lúc thì kêu anh cả con đầu tư vốn gì đó vào xưởng chế biến thực phẩm, lúc này còn kêu mẹ mở xưởng quần áo? Mẹ nghe mà trong lòng có sao cũng không yên tâm được. Mẹ phải thật sự tìm thời gian đi tới thủ đô xem hai năm này con đã làm những gì?

Tô Tiếu Tiếu vốn còn định tiếp tục “tẩy não” mẹ cô nhưng nghe thấy bà ấy nói muốn tới thủ đô “giám sát” mình, lập tức đổi chủ đề, ôm Lý Ngọc Phụng bảo: “Vâng vâng, mẹ ơi, chúng ta quyết rồi đó nhé, đợi khi nào nghỉ đông nhất định phải tới thủ đô nhìn con làm những gì đó.

mẹ

Lý Ngọc Phụng cười tức giận, tuy nói như vậy nhưng người sáng suốt đều có thể nhìn ra được cuộc sống của con gái càng ngày càng tốt, bà ấy cũng thật sự yên tâm. Cũng xem như đặt lời của con gái trong lòng, việc này cũng không thể hoàn thành ngay lập tức được nhưng vạch kế hoạch từ trước mới có thể làm xong, cho nên con gái mới bàn bạc với bà từ trước, đạo lý dễ hiểu này Lý Ngọc Phụng vẫn hiểu được.

Sân bay cách thôn Tô Gia gần nhất ở trong thành phố cho nên mới sáng sớm Tô Tiếu Tiếu và đám trẻ đã xuất phát.

Đám trẻ vẫn không nỡ người thân ở thôn Tô Gia và thôn xóm nhỏ đáng yêu này, các bạn nhỏ biết hôm nay đám người Cơm Nắm phải về đều lau nước mắt tới tiễn. Mấy đứa trẻ còn đuổi theo xe kéo của Tô Chấn Hoa suốt một đoạn đường dài, nói thế nào cũng không nghe, thẳng đến khi Cơm Nắm kêu cậu hai dừng xe xuống nói với bọn trẻ thì bọn trẻ mới chịu dừng lại.

Trẻ con lớn lên trong thôn không ích kỷ tư lợi nhiều như vậy, tình cảm đều chân thành tha thiết mà trực tiếp,

ai đối xử tốt với bọn trẻ thì thì bọn trẻ sẽ nhớ trong lòng cả đời, cho dù sau này đám người Cơm Nắm không về nữa, bọn trẻ vẫn sẽ mãi mãi nhớ cái tốt của bọn họ.

Lên máy kéo, mấy anh lớn đều im lặng, ngay cả Bánh Bao nhỏ cũng lén lau nước mắt.

Hôm qua đã đồng ý mua kem ốc quế cho Bánh Bao nhỏ nên đám trẻ nhân lúc xe tuyến còn chưa đến, Cơm Nắm kêu Tô Tiếu Tiếu chăm Đại Bảo, Bé Út và Bánh Trôi nhỏ trông hành lý, ngược lại Tô Chấn Hoa cũng ở lại đợi cùng, còn mấy người bọn họ sẽ đi một chuyến tới hợp tác xã tiêu thụ.

Trụ Tử nhìn thấy dép xăng đan trên giá hàng mới bàn bạc với bọn trẻ: “Hay là chúng ta mua cho đám người Thụ Căn mỗi người một đôi xăng đan đi

1003 chữ

Chương 646: Dùng tiền

Cơm Nắm gật đầu bảo: “Có thể, chúng ta trở về giúp chú Cố làm việc có thể kiếm được không ít tiền tiêu vặt, cái

này thực dụng, mua cho bọn họ đi.

Tiểu Bảo nói: “Hay là bàn bạc với cô trước đã?”

Cơm Nắm lắc đầu đáp: “Không cần, giới hạn dùng tiền tiêu vặt mà em cần báo lên là một trăm đồng”

Tiểu Bảo giật nảy mình: “Nhiều như vậy sao? Không phải Bánh Bao nhỏ là một đồng sao?”

Cơm Nắm: “Em mấy tuổi, Bánh Bao nhỏ mấy tuổi? Có thể như nhau được sao?”

י

Trụ Tử nói: “Không tính là nhiều, mấy năm này bọn tớ kiếm được không ít tiền nhuận bút đều tích lại mà không

tiêu nhiều cho lắm, còn có tiền mừng tuổi năm mới nữa”

Cơm Nắm vỗ lên vai Trụ Tử: “Người lắm tiền chân chính ở chỗ chúng ta đây này, tiền tiêu vặt của anh ấy không có giới hạn, muốn tiêu thế nào thì tiêu như thế.

Trụ Tử chỉ cười mà không đáp gì cả, tiền thù lao của cậu bé không ít, lại là con trai độc nhất trong nhà, mọi người vốn thương cậu bé, các trưởng bối trong nhà đều cho cậu bé tiền tiêu, bản thân cậu bé cũng không có khái niệm gì về tiền nên không tính toán cho lắm, nhưng cũng không tiêu lung tung, gom được bao nhiêu cũng không biết, dù sao cũng là rất nhiều.

Hiếm khi có cơ hội tiêu tiền lại không cần phiếu, cuối cùng Trụ Tử giành thanh toán, tổng cộng mua hai mươi đôi xăng đan nhựa khiến thành viên hợp tác xã tiêu thụ kinh hãi.

Đám người trở về nhà ga lập tức nhét xăng đan cho Tô Chấn Hoa, hai mươi đôi xăng đan này thật sự cũng làm Tô Chấn Hoa kinh ngạc, nhận cũng không được mà không nhận cũng không được: “Các cháu làm gì thế này? Bán sỉ

sao?”

Trụ Tử nói: “Cậu hai, làm phiền cậu chia những đôi xăng đan này cho những bạn nhỏ đã chơi với bọn cháu mấy ngày này mà trong nhà không thể mua được xăng đan đó, bọn họ hoặc để trần chân hoặc đi giày cỏ, coi như quà bọn cháu tặng cho bọn họ đi ạ.

Cơm Nắm lắc ngón tay: “Không phải bọn cháu mà là anh, cậu hai, những đôi giày này đều là tiền Trụ Tử bỏ ra, cậu nói là anh Trụ Tử của bọn họ tặng cho là được rồi ạ”

Trụ Tử bật cười: “Phải phân rõ ràng như vậy sao?”

Bánh Bao nhỏ một tay cầm kem ốc quế, một tay móc trong cặp sách gà trống to của Bánh Đậu nhỏ, mò nửa ngày mới móc ra một đồng tiền đưa cho Trụ Tử nhỏ, cười híp mắt bảo: “Anh Trụ Tử ơi cho anh này, các anh đều muốn làm việc tốt không để lại tên, vậy thì nói những đôi dép này là Bánh Bao nhỏ mua để tặng bọn họ đi! Bọn

họ nhất định sẽ càng thích Bánh Bao nhỏ hơn!”

Mọi người:

Cơm Nắm nắn mặt cậu bé: “Đồ quỷ tinh ranh nhà em, em lanh lợi nhất!”

Bánh Trôi nhỏ cầm tiền mà cậu bé nhét cho Trụ Tử lên nhìn, là một tờ một xu, cô bé nhíu đôi mày nhỏ hỏi Bánh Bao nhỏ: “Anh tư, một xu có thể mua được bao nhiêu đôi xăng đan chứ?”

Trụ Tử bế Bánh Trôi nhỏ lên: “Anh tư nói đùa với anh Trụ Tử thôi, đi nào, chúng ta nên vào trạm thôi, cậu hai, những đôi xăng đan này làm phiền cậu ạ.

Tô Chấn Hoa ôm hai mươi đôi xăng đan lại dặn dò ba đứa trẻ nhà họ Tô phải nghe lời, đến thành phố đừng chạy lung tung, phải theo sát đám người Cơm Nắm, sau đó lại nhìn bọn họ vào trạm với vẻ luyến tiếc không nỡ. Thẳng đến khi không nhìn thấy bóng lưng của bọn họ nữa mới nhìn lại đống xăng đan trong tay, tổ tiên nhà họ Tô linh thiêng nên trẻ con trong nhà dạy ra đứa nào cũng ngoan hết. Cuối cùng ba đứa trẻ nhà họ Tô đã hưng phấn vài ngày cuối cùng cũng nhìn thấy sân bay, ngồi lên chiếc máy bay to mà mình tha thiết mơ ước, một đường nhìn đám mây trắng xóa mềm mại ở bên ngoài cửa sổ tới tận thủ đô. Ba đứa trẻ nhà họ Tô giống như bà Lưu vào đại quan viên, quan sát thành tứ cửu phồn hoa từ giữa không trung khiến bọn trẻ không thể nào rời mắt được, sân bay ở thủ đô cũng lớn hơn sân bay thành phố gấp vài lần. Toàn bộ chuyện này đối với ba đứa trẻ nhà họ Tô mà nói vô cùng mới mẻ, lau sạch mắt cũng sắp không đủ dùng. Hàn Thành tìm ông cụ mượn xe, đoán đúng thời gian tới đón người.

Ông cụ và Cá Nhỏ đều đã nôn nóng muốn được gặp đám trẻ, lo lắng đến đứng ngồi không yên đã tìm xe lớn lần trước tới đón gia đình Hàn Thành rồi cùng anh đi đón người.

Bốn anh lớn xách hành lý bao lớn bao nhỏ trên lưng, Bánh Đậu nhỏ dắt Bánh Bao nhỏ và Bé Út, Tô Tiếu Tiếu dắt Bánh Trôi nhỏ, cả gia đình chậm rãi rời khỏi sân bay.

Ba người Hàn Thành đã sớm đợi ở nơi này, Cá Nhỏ tinh mắt, từ rất xa đã nhìn thấy các bạn nhỏ mà cậu bé thương nhớ, đôi mắt lập tức sáng ngời, gân cổ lên gào: “Dì Tô, Đại Bảo, Tiểu Bảo, Cơm Nắm, Trụ Tử, Bánh Đậu nhỏ, Bánh Bao nhỏ, Bé Út, Bánh Trôi nhỏ, em nhớ mọi người chết mất!”

949 chữ

Chương 647: Gặp lại

Giọng nói oang oang này của Cá Nhỏ không hề suyễn một chút nào, giống như một mũi tên rời khỏi cung bay

vụt đi vậy…

Cơm Nắm đi đầu tiên vừa không để ý đã bị Cá Nhỏ đâm thẳng vào, suýt chút nữa ngã xuống đất.

Cơm Nắm lùi lại hai bước, Trụ Tử đi phía sau dùng một tay đỡ lưng cậu bé mới đứng vững được, Cơm Nắm trừng

mắt nhìn đầu sỏ gây tội: “Cá Nhỏ, em muốn ăn đòn đúng không?”

Cá Nhỏ buông Cơm Nắm ra kêu oai oái đòi ôm, chờ ôm xong nhìn rõ ràng bộ dáng của mọi người mới hô to:

“Vãi, sao các anh người nào cũng đen như Bao Công thế?”

Cá Nhỏ kéo Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ tới nhìn trái nhìn phải: “Ngay cả hai đứa các em cũng đen thành ra

như vậy? Ngày nào anh cũng phơi nắng cũng không đen thành thế này được? Mặt trời ở thôn Tô Gia độc ác như

vậy sao?”

Cá Nhỏ bé Bánh Bao nhỏ lên quay vòng vòng: “Bánh Bao nhỏ, sao em lại béo lên nhiều như vậy? Anh sắp không

bế nổi nữa rồi!”

Cá Nhỏ cũng không biết ăn gì mà lớn, một cái đầu nhảy lên thật cao, theo lý mà nói bốn đứa lớn đều lớn hơn cậu

bé một chút, nhưng liếc mắt nhìn qua như vậy cậu bé chính là đứa trẻ cao nhất trong năm đứa trẻ tuổi xấp xỉ nhau này. Tuy rằng không rõ ràng cho lắm nhưng vẫn nhìn ra được có cao hơn một chút như thế, dùng lời của Triệu Tiên Phong thì chính là thường người không dùng đầu óc nhiều cho lắm đều nhảy giò lên vô cùng cao.

Nếu như lời này để Bánh Bao nhỏ lớn lên nhanh nhất biết được phỏng chừng sẽ nổi nóng với chú Triệu của cậu bé, chính là loại dùng hai cái kem ốc quế cũng không dỗ được đó.

Cá Nhỏ ôm xong đám trẻ lại muốn đi ôm Tô Tiếu Tiếu: “Dì Tô… dì vẫn xinh đẹp như vậy! Cháu nhớ dì lắm đó!”

Cá Nhỏ còn chưa chạy lên đã bị Cơm Nắm kéo lại: “Em bớt tới đi, trâu cao ngựa lớn còn nghĩ mình ba tuổi rưỡi sao, không được ôm mẹ anh!”

Cá Nhỏ bĩu môi: “Đồ nhỏ mọn!” Cậu bé là đứa trẻ lớn lên được chiều chuộng trong nhà, ở trước mặt Triệu Tiên

Phong và Châu Ngọc Hoa cũng không phân lớn nhỏ, hoàn toàn không có khái niệm mình đã trưởng thành, cậu bé thật sự coi mình vẫn còn là một đứa trẻ ba tuổi rưỡi.

Tô Tiếu Tiếu cười bảo: “Hình như mới qua một đợt không gặp, Cá Nhỏ của chúng ta đã cao như vậy rồi.

Hàn Thành tiến lên bế con gái trong lòng, một tay khác lén nắm tay Tô Tiếu Tiếu nắn một chút rồi lại bỏ ra, cọ

lên gương mặt của Bánh Trôi nhỏ hỏi: “Bánh Trôi nhỏ có nhớ cha không?”

Bánh Trôi nhỏ ôm cổ cha gật đầu: “Nhớ… rất nhớ…”

Hàn Thành nhìn vợ lại nhìn các con đang lải nhải bằng âm điệu kỳ quái với vẻ vô cùng hài lòng, lúc này trái tim

trống trải mới được lấp đầy hết.

Ông cụ cũng kéo cháu trai qua nhìn trên nhìn dưới, nhìn trái nhìn phải: “Đen rồi, cũng chắc chắn hơn rồi.

Trụ Tử ôm ông cụ: “Ông nội, ở thôn Tô Gia chơi rất vui, bọn cháu còn xuống ruộng giúp gặt lúa cấy mạ nữa, lần sau ông cũng theo bọn cháu đi thăm nhé. Ông cụ cười chỉ thấy răng không thấy mắt: “Được được được, lần sau ông nội đi cùng các cháu.

Trụ Tử lại giới thiệu ba đứa trẻ nhà họ Tô với ông cụ, tuy rằng lần đầu tiên ông cụ gặp đám trẻ nhà họ Tô nhưng

đã được nghe qua vô số lần, sớm đã chuẩn bị xong bao lì xì to cho bọn trẻ.

Đại Bảo, Tiểu Bảo và Bé Út đều rất thích ông nội của Trụ Tử nhưng lì xì lại không dám nhận, Hàn Thành nói:

“Mau cảm ơn ông đi.

Lúc này ba đứa trẻ nhà họ Tô mới nhận bao lì cảm ơn ông cụ.

Lên xe, chín đứa trẻ lải nhải liên hồi, mỗi người một câu ồn như cái chợ vỡ, đã sắp vượt qua một lớp có hơi thiếu

người ở nhà trẻ rồi. Ông cụ chui vào trong đám trẻ làm người hướng dẫn cho ba đứa trẻ nhà họ Tô lần đầu tiên tới thủ đô, bất cứ chỗ nào bọn trẻ cảm thấy hiếm lạ đều sẽ liếc mắt nhìn thêm một cái. Ông cụ nói liên tục phổ

cập cho bọn trẻ nghe, người già nói đến mặt mày hớn hở, đám trẻ cũng nghe đến say mê, bầu không khí vui vẻ

hòa

thuận.

Tô Tiếu Tiếu ngồi ở ghế phụ lái, đường phố rộng rãi bằng phẳng, cũng không có xe đi qua đi lại gì, Hàn Thành bỏ một bàn tay ra nắm tay Tô Tiếu Tiếu, xoa vài lần, thể hiện sự nhớ mong vô bờ.

Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh cười, cũng nhéo lại anh một cái, cô cũng nhớ anh.

Chở một xe đầy tiếng cười đùa vui vẻ về đến nhà đã hơn bảy giờ tối, Bạch Lan và chú lão Dương biết hôm nay

bọn họ về nhà nên đã chuẩn bị cơm tối vô cùng phong phú.

976 chữ

Chương 648: Chín đứa bé

Chín đứa trẻ khí thế hừng hực nối đuôi nhau đi vào, năm đứa trẻ trong đó là thiếu niên nhỏ tuổi tác và dáng

người tương tự nhau, đứa này có tinh thần hơn đứa kia, đứa này ưa nhìn hơn đứa kia, Bạch Lan vô cùng yêu mến:

“Tiếu Tiếu, sao chị cảm thấy toàn bộ trẻ con xinh đẹp đều ở nhà các em hết vậy? Mấy đứa trẻ này thật tuấn tú, bên ngoài cũng chưa từng gặp đứa nhỏ nào có tinh thần như vậy? Chị sắp không nhìn nổi nữa rồi. Tô Tiếu Tiếu cũng cảm thấy kỳ lạ, nói ra cũng đúng là thật, dường như trẻ ngoan đều tập hợp hết ở nhà bọn

họ. Chín đứa trẻ này mỗi người một vẻ, tính cách khác nhau, lớn lên thật sự không moi ra được khuyết điểm gì, thành tích học tập cũng đều không tệ. Rõ ràng bốn đứa trẻ lớn lên dưới bối cảnh gia đình khác nhau nhưng quan

hệ lại tốt giống như anh chị em ruột thịt, sau này nếu như đều tới thủ đô học đại học có ai dám bắt nạt Bánh Trôi nhỏ, chắc chắn phải kêu tám anh trai đi đánh luân phiên mới được. Trong chín đứa trẻ ngoại trừ Bánh Trôi nhỏ và Bánh Đậu nhỏ ra đều là sói con choai choai có thể ăn sập nhà.

Bữa cơm trên máy bay chỉ có chút xíu như vậy, ngay cả nhét kẽ răng cũng không đủ, lại thêm tay nghề của Bạch Lan và chú lão Dương lại tốt, chuẩn bị đồ ăn lên bàn cũng phong phú thịnh soạn, vốn cho rằng thức ăn chuẩn bị

đã đủ nhiều rồi nhưng không ngờ lại bị bọn trẻ ăn hết sạch sẽ, còn muốn thêm vài bát mì nước sốt nữa bọn trẻ mới lấp đầy cái bụng nói mình no rồi.

Ông cụ cũng nhìn thế là đủ rồi, thậm chí còn nói đã từng thấy lính trong bộ đội ăn như thế, cơ thể của đám trẻ đều không tệ sau này chắc hẳn đều nên đưa vào bộ đội giao cho quốc gia mới đúng.

Về điểm này, ông cụ không hẹn mà cùng hợp với Triệu Tiên Phong và Trương Hồng Đồ. Lúc Tiểu Bảo và Cá Nhỏ

còn nhỏ chính là những người thay ca tốt nhất của bọn họ, luôn muốn kéo bọn trẻ vào trong bộ đội. Triệu Tiên Phong còn nói đợi Cá Nhỏ lên cấp hai, nghỉ đông nghỉ hè đều sẽ ném vào bộ đội rèn luyện.

Sau khi cơm canh no nê, năm anh trai giành rửa bát thu dọn, Bánh Đậu nhỏ dẫn em trai em gái đi ôm Kẹo Bông

Gòn, lần đầu tiên Bé Út nhìn thấy chó đẹp như vậy, cậu bé vô cùng thích Kẹo Bông Gòn, ôm vào không chịu rời tay, còn ra sức cọ mặt mình lên đó. Các anh làm việc cũng nhanh nhẹn, chưa mất bao nhiêu thời gian đã thu dọn sạch sẽ “bãi chiến trường” đến ngay cả sàn cũng quét đến sạch sẽ, hiển nhiên không để Bạch Lan và chú lão Dương phải động tay vào nữa.

Đừng thấy Cá Nhỏ lớn lên giống tiểu thiếu gia quần là áo lượt mười ngón tay không dính nước, nhưng ở nhà

cũng sẽ giúp làm việc, bây giờ làm cùng các anh em khiến cậu bé càng có sức hơn. Bạch Lan thật sự thích đám trẻ này: “Tiếu Tiếu, con nhà các em đều dạy thế nào vậy?”

Ông cụ vuốt chòm râu dê nhỏ với vẻ cực kỳ hài lòng, vui vẻ nói: “Không cần dạy, vật họp theo loài người phân

theo nhóm, chủ yếu là con nhà Tô Tiếu Tiếu dẫn đầu tốt đi”

Cơm Nắm ngoài toàn năng gương mẫu với cái đầu thông minh, thành tích học tập tốt, nổi tiếng khắp toàn thị trấn Thanh Phong ra, thì còn có “điều kiện bạn bè” của cậu bé cũng nổi tiếng khắp toàn bộ thị trấn, đứa trẻ có thể chơi chung với bọn trẻ không thông minh cũng được nhưng phải nghiêm túc học. Chữ xấu cũng được nhưng

phải luyện ngày một tốt hơn. Làm việc không nhanh nhẹn cũng được nhưng phải giúp việc trong nhà. Khi nên nghiêm túc lên lớp thì phải nghiêm túc lên lớp, khi nên chơi thì chơi vui vẻ…

Không chỉ phụ huynh học sinh ở thị trấn Thanh Phong nhớ Cơm Nắm mà giáo viên tiểu học ở thị trấn Thanh Phong cũng nói những năm mà Cơm Nắm đi học là những năm bầu không khí học tập của học sinh tốt nhất. Cậu

bé đi rồi cũng không được nữa, những đứa trẻ đó đều lộ nguyên hình toàn là học sinh hư khiến người rất mệt

lòng, rất nhớ ngày tháng Cơm Nắm và Trụ Tử còn ở trường học.

Liên quan đến điểm này, Tô Tiếu Tiếu chưa bao giờ từng phủ nhận, Cơm Nắm và Bánh Đậu nhỏ đều là bé cưng

thiên thần, chăm bọn trẻ thật ra rất nhẹ nhàng.

Nhà vệ sinh trong nhà cũng đủ lớn, Hàn Thành dẫn các bé trai đi tắm, còn Tô Tiếu Tiếu giúp Bánh Trôi nhỏ tắm

rua.

Cánh tay của Bánh Trôi nhỏ phơi nắng thành hai màu đen trắng, trên gương mặt cũng phủ kín một màu lúa mạch, Tô Tiếu Tiếu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng đen như vậy của con gái nhà mình, nhưng nhìn vào vẫn

vô cùng rạng ngời và vô cùng khỏe mạnh.

Cô lau khô mặt cho cô gái nhỏ, thơm một cái: “Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta phơi nắng đen đi rồi.

1004 chữ

Chương 649: Vẫn là mẹ mà Bánh Trôi nhỏ yêu nhất

Đôi mắt của Bánh Trôi nhỏ sáng lấp lánh cong lại nhìn mẹ và cười, cô bé ôm mặt của Tô Tiếu Tiếu thơm lại một

cái: “Mẹ không phơi nắng đen đi, vẫn xinh đẹp như vậy, vẫn là mẹ mà Bánh Trôi nhỏ yêu nhất.

Tô Tiếu Tiếu bật cười, thời gian cô gái nhỏ ở chung với Bánh Bao nhỏ dài nhất, ngược lại cũng học được bảy tám

phần miệng lưỡi trơn tru của Bánh Bao nhỏ.

“Vậy Bánh Trôi nhỏ cảm thấy trong các anh trai trong nhà ai đẹp nhất?” Tô Tiếu Tiếu chọc cô bé. Năng lực ra tay của Bánh Trôi nhỏ vô cùng tốt, bây giờ đều là bản thân cô bé tự mặc quần áo, cô bé nghiêng cái

đầu nhỏ nghiêm túc nghĩ ngợi, cuối cùng lại nghiêm túc đáp: “Con cảm thấy cha đẹp nhất

Tô Tiếu Tiếu hơi sửng sốt, chợt nắn gương mặt của cô gái nhỏ, cười bảo: “Đúng thật, để cha biết sẽ vui muốn xỉu

mất”

Bánh Trôi nhỏ đếm đầu ngón tay: “Cha vừa cao vừa đẹp trai, cười lên vô cùng ưa nhìn, còn có thể cứu người, vừa

thương Bánh Trôi nhỏ vừa thương mẹ, cái gì cũng biết hết, cái các anh không biết thì cha đều biết, tóm lại là cha

tốt nhất, mẹ ơi, lẽ nào không phải vì cha tốt nhất cho nên mẹ mới kết hôn với cha sao?”

“Tất nhiên là đúng rồi, Bánh Trôi nhỏ nhà chúng ta ánh mắt tốt, mẹ cũng cảm thấy cha tốt nhất. Tô Tiếu Tiếu

vẫn chưa chịu từ bỏ: “Vậy ngoài cha ra thì sao nào?”

“Anh Trụ Tử đó mẹ ơi” Bánh Trôi nhỏ buột miệng thốt ra.

Tô Tiếu Tiếu lại sững sờ: “Tại sao Bánh Trôi nhỏ lại cảm thấy anh Trụ Tử ưa nhìn nhất?”

Bánh Trôi nhỏ cũng chẳng thèm nghĩ ngợi mà đáp: “Bởi vì anh Trụ Tử thích Bánh Trôi nhỏ nhất, ai đối xử với

Bánh Trôi nhỏ tốt nhất Bánh Trôi nhỏ sẽ cảm thấy người đó tốt nhất.

Ôi, hay quá nhỉ, bé gái hơn bốn tuổi lại có thể nhìn ra được Trụ Tử đối xử tốt với cô bé nhất sao? Bánh Trôi nhỏ còn nhỏ, cô bé thật sự không thể phân biệt “đẹp nhất” và “tốt nhất” không phải cùng một khái

niệm, dù sao “tốt” là được.

Tô Tiếu Tiếu giúp cô gái nhỏ thắt bím tóc, lại hỏi: “Những anh trai khác đối xử với Bánh Trôi nhỏ không đủ tốt

sao?”

Bánh Trôi nhỏ nói: “Không phải ạ, tất cả các anh đều đối xử rất tốt với Bánh Trôi nhỏ đó là vì nhà chỉ có một mình Bánh Trôi nhỏ là em gái thôi. Nhưng anh Trụ Tử nhã nhặn nhất, yên tĩnh nhất, những anh trai khác đều rất ồn. Anh Trụ Tử còn biết Bánh Trôi nhỏ thích ăn kem que đậu xanh chứ không thích kem que đậu đỏ như vậy, cũng biết Bánh Trôi nhỏ thích nhất là màu đỏ chứ không thích màu hồng phấn đến thế… tóm lại gì anh Trụ Tử

biết hết, những anh trai khác lại có vài thứ không biết.

Cô gái nhỏ chun mãi lại nói: “Anh tư ngay cả việc con không thích Trương Hạo Nhiên cũng không biết, còn ngày

nào cũng chơi với cậu ấy nữa chứ, con chưa từng nói nhưng anh Trụ Tử chỉ gặp cậu ấy có hai lần đã hỏi con có

phải cậu ấy từng bắt nạt con không, tại sao không thích cậu ấy?”

Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, có phải cô gái nhỏ hơn bốn tuổi này hiểu hơi nhiều rồi hay không? Con gái không nói

cô cũng không biết con gái không thích bạn học Trương Hạo Nhiên.

Tô Tiếu Tiếu ôm mặt cô gái nhỏ nhìn vào đôi mắt trong thấy đáy của cô bé, nhìn thế nào cũng vẫn là cô gái nhỏ

không rành thế sự, ngốc nghếch đáng yêu, trước đây sao cô không phát hiện ra hóa ra cô bé lại thông minh như vậy chứ? Có phải sau này cũng không cần lo lắng cô bé sẽ bị người bắt nạt không? Các bà mẹ trong nhà có áo bông nhỏ đều biết nuôi con gái và nuôi con trai là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau, nuôi con gái cần hao tốn tâm huyết rất nhiều, vừa lo nuôi cô bé thành bông hoa nhỏ trong nhà kính, lớn lên quá ngây thơ dễ bị tiểu tử xấu lừa, vừa lo lắng dạy cô bé quá mức khôn khéo, lớn lên sẽ không được người

yêu mến cũng sống quá không vui vẻ, tóm lại nuôi con trăm tuổi lo đến chín chín, nuôi con thật sự là một tri

thức lớn, đặc biệt là nuôi con gái.

Tô Tiếu Tiếu hỏi: “Vậy Bánh Trôi nhỏ nói cho mẹ biết tại sao không thích bạn học Trương Hạo Nhiên được

không?”

Bánh Trôi nhỏ chớp mắt, chống nạnh nhỏ, gương mặt vô cùng căm phẫn: “Vì cậu ấy đánh rắm thối lắm, thối đến

mức có thể xông chết một con gián đó mẹ ơi!”

י

Tô Tiếu Tiếu: “”

Con gái à, nếu anh Trụ Tử của con biết được nguyên nhân này còn bình tĩnh được sao?

Mùa hè ở thủ đô cũng rất nóng, khi buổi tối đi ngủ tám bé trai phải chia thành hai phòng mới có thể ngủ thoải

mái, nhưng đám trẻ đều quá hưng phấn còn có một bụng lời nói muốn nói với nhau, có thế nào cũng không chịu

tách ra ngủ. Hàn Thành chỉ đành kê thêm một cái giường bên cạnh giường đất, cứ như vậy trên giường đất năm đứa ngủ, trên giường ba đứa ngủ mới miễn cưỡng ngủ thoải mái hơn một chút.

1023 chữ

Chương 650: Ngủ dậy rồi nói

Buổi sáng và buổi tối ở thủ đô vẫn có hơi chênh lệch nhiệt độ, dù sao quạt gió cũng mở cả đêm, tóm lại cũng

không còn oi bức như ở thôn Tô Gia.

Chạy đường cả một ngày cũng thật sự mệt, buổi tối các bé trai cũng không nói chuyện muộn bao nhiêu, đều

ngủ một giấc

thoải mái yên bình.

Nhưng “ông chủ Cố” đã nôn nóng ứng trước một phần “khoản dự án” ngày hôm sau trời còn chưa sáng, đám trẻ

còn đang trong giấc nồng thì anh ta đã tới gõ cửa lớn nhà Hàn Thành. Cái gọi là cửu biệt thắng tân hôn, sau khi thời tiết ấm lên Bánh Trôi nhỏ về đến phòng ngủ riêng của mình, Tô

Tiếu Tiếu và Hàn Thành chăm sóc nhau đến nửa đêm, trời hơi sáng mới vừa vào giấc ngủ lại bị tiếng gõ cửa điên

cuồng của Cố Triển Vọng đánh thức. Tô Tiếu Tiếu nửa tỉnh nửa mê giống như con bạch tuộc ôm Hàn Thành làm nũng, nói gì cũng không cho anh rời giường mở cửa.Tối qua Cá Nhỏ uống hơi nhiều nước vừa vặn dậy đi vệ sinh cũng thuận đường mở cửa luôn.

Cá Nhỏ còn buồn ngủ lắm, mắt to trừng mắt nhỏ với Cố Triển Vọng: “Chú ơi, mới sáng tinh mơ chú quấy rầy mộng đẹp của người ta làm gì? Cả nhà bọn cháu còn đang ngủ, không rảnh đón tiếp đâu ạ!”

Cá Nhỏ nói xong đã “cạch” một cái đóng cửa lại.

Cố Triển Vọng ở ngoài cửa lập tức choáng váng, anh ta lùi lại hai bước nhìn biển số nhà, không sai, đây là nhà Hàn Thành, tiểu tử thối này là ai?

“Nhóc con thối, mở cửa mở cửa, có phải đám người Cơm Nắm đã về rồi không, chú là Cố Triển Vọng, chú tìm Hàn Cơm Nắm!”

Cá Nhỏ: “Nhà bọn cháu chỉ có Cơm Nắm và Hàn Tĩnh chứ không có Hàn Cơm Nắm, cháu mặc kệ chú là Tề Thiên Đại Thánh, có chuyện gì cũng phải đợi bọn cháu ngủ dậy rồi nói sau!”

Cố Triển Vọng: “…” Tại sao trẻ con nhà Hàn Thành đều đứa này ngang ngược hơn đứa kia vậy?

Cố Triển Vọng thật sự không có cách nào khác, cũng không tiện gõ cửa mãi mà chỉ có thể rầu rĩ tới “Tam Xan Tứ Lý” ăn sáng rồi nói sau.

Hàn Thành nghe cuộc đối thoại bên ngoài cũng không nhịn được mà nhếch khóe môi, trẻ con trong nhà đều đang ở tuổi chó thấy cũng ghét, đứa này khó đối phó hơn đứa kia.

Anh cúi đầu hôn vợ trong lòng mình, tiếp tục yên tâm ngủ.

Đợi cả nhà tỉnh lại đã hơn chín giờ sáng, gần tám giờ Hàn Thành đã ra ngoài đi làm, tám trẻ dậy rửa mặt xong xuôi chuẩn bị tới tiệm ăn sáng thì Tô Tiếu Tiếu mới chậm rãi rời giường, kêu bọn trẻ mang đồ ăn sáng về cho mình.

Đột nhiên Cơm Nắm nghĩ đến gì đó hỏi Cá Nhỏ: “Đúng rồi Cá Nhỏ, hình như sáng sớm anh nghe thấy có người gõ cửa nhà chúng ta có phải không? Hay là anh nằm mơ ta?”

Khi ấy Cá Nhỏ cũng nửa tỉnh nửa mê, gãi ót nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra nổi, mới lắc đầu đáp: “Hình như có mà hình như không, nhớ không rõ lắm.

Trụ Tử nói: “Hình như anh cũng nghe thấy”

Đại Bảo cũng bảo: “Hình như anh cũng nghe thấy đó, mà hình như Cá Nhỏ còn nói chuyện với người ta cơ mà?

Bánh Bao nhỏ: “Em chẳng nghe thấy gì cả, chắc chắn các anh nghe lầm rồi.

Bánh Đậu nhỏ đáp: “Đương nhiên em không nghe thấy rồi, lần trước sấm sét ở nhà bà ngoại em còn không biết,

làm sao tiếng gõ cửa có thể ảnh hưởng đến giấc ngủ của em được?”

Bánh Bao nhỏ nhảy chân sáo đi đằng trước: “Cũng đúng, vậy anh nhỏ có nghe thấy không?”

Bánh Đậu nhỏ có hơi ngại ngùng, lắc đầu: “Hôm qua anh mệt quá, ngủ rất sâu, không nghe thấy tiếng gì hết.

Bánh Bao nhỏ giơ bàn tay nhỏ nần nẫn thịt lên, nói: “Vậy chúng ta bỏ phiếu, người không nghe được mời giơ tay, em không nghe thấy gì cả!”

Cơm Nắm xoa đầu cậu bé: “Không quan trọng, không cần bỏ phiếu, có chuyện gấp chắc chắn sẽ luôn gõ cửa đến khi chúng ta rời giường mới dừng, gõ vài cái đã đi chắc chắn không có chuyện gì gấp, bằng không chính là không có thành ý gì.

Chín đứa trẻ, bốn đứa nhỏ đi đằng trước, năm đứa lớn đi đằng sau, tay nắm tay, sóng vai nhau chậm rãi đi vào trong ngõ, gần như toàn bộ người đi đường đều chăm chú nhìn bọn trẻ, vô cùng tò mò muốn biết đám trẻ đông đúc có tinh thần lại bổ mắt này từ đâu chui ra.

Tới đến “Tam Xan Tứ Lý” đã gần mười giờ, Tô Tiếu Tiếu không muốn mọi người quá vất vả nên không bán bữa sáng với bên ngoài, nhưng trong tiệm lại có một người ngồi, đang dùng nắm tay chống đầu ngủ gà ngủ gật.

Bánh Bao nhỏ cực kỳ đói, chạy vào trong tiệm đầu tiên: “Ô, chủ Cố, sao chú lại ở đây?”

Cơm Nắm nghe thấy tiếng cũng mau chóng bước vào, nhìn Cố Triển Vọng với vẻ ngạc nhiên: “Lão Cổ? Sao chú lại ở đây?” Sau khi Cơm Nắm và Cố Triển Vọng quen thân cũng thích gọi anh ta là lão Cố, Hàn Thành nghe không quen đã nói cậu bé vài lần nhưng Cố Triển Vọng cảm thấy gọi như vậy vô cùng thân thiết, cũng ngầm cho phép cậu bé gọi anh ta như thế, nhưng trong đám trẻ cũng chỉ có mỗi Cơm Nắm gọi anh ta như vậy.

1055 chữ

Chương 651: Triệu Tiên Phong là gì của cháu

Hiển nhiên Cố Triển Vọng không biết mình thành đã người rảnh rỗi “không có việc gì lại không có thành ý” xoay cái cổ trái phải, tiếng rắc rắc vang lên.

Bạch Lan bưng bữa sáng lên cười bảo: “Cậu Cố đã ở đây đợi các cháu từ sáng sớm, sắp ngủ luôn rồi đấy”

Cố Triển Vọng đeo cặp kính viền vàng lên, khôi phục bộ dáng áo mũ chỉnh tề, nhếch khóe môi nói: “Vui đến

quên trời quê đất rồi chứ gì? Hay là nhận tiền đặt cọc của chú rồi trở mặt không nhận người?”

Cá Nhỏ trừng to mắt, chỉ vào Cố Triển Vọng: “Chú là ông chú trời còn chưa sáng đã tới quấy rầy mộng đẹp của người ta? Cháu còn tưởng cháu đang nằm mơ chứ, hóa ra không phải?”

י

Cố Triển Vọng: “…” Có hơi muốn chửi tục.

Anh ta nhìn chằm chằm vào Cá Nhỏ nửa ngày rồi hỏi cậu bé: “Triệu Tiên Phong là gì của cháu?”

Cá Nhỏ chỉ vào mũi mình: “Cha cháu ạ, chú quen cha cháu sao?”

Cố Triển Vọng: “Không quen” Nói xong còn không quên lầm bầm: “Toàn là người gì đâu, con trai sinh ra đứa này hung hăng hơn đứa kia”

“Trở lại chuyện chính, cho chú một câu trả lời chắc chắn khi nào có thể khai công?” Cố Triển Vọng hỏi.

Cơm Nắm và Trụ Tử đồng thời võ trán, sau đó đồng thanh nói: “Bọn cháu quên mất…”

Cố Triển Vọng hơi híp mắt: “.. Khi các cháu nhận vé máy bay của chú cũng không nói như vậy!”

Cơm Nắm đáp: “Không phải không phải, cái đó không quên, lão Cố, chú đừng nôn nóng, bọn cháu quên nói chuyện này với Đại Bảo và Tiểu Bảo, trước cho bọn cháu ăn cơm rồi cháu kể với bọn họ đã”

Cá Nhỏ chẳng hiểu gì cả: “Chuyện gì thế ạ?”

Cơm Nắm dùng tốc độ nhanh nhất kể lại sự việc một lần, cuối cùng bảo: “Chính là có chuyện như vậy, chúng ta làm xong phi vụ này có thể kiếm được rất nhiều tiền tiêu vặt, trước khi khai giảng có thể đi khắp mọi nơi ăn uống vui chơi. Đúng rồi, lão Cố còn giúp các anh đặt vé máy bay khứ hồi, tóm lại là việc này chắc chắn kiếm được tiền”

Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, trước đó Cơm Nắm từng nhắc tới chuyện tới thủ đô kiếm tiền tiêu vặt tiêu, bọn trẻ còn tưởng là mấy việc như bốc gạch bán báo bê xi măng gì đó chứ, nhưng không ngờ là một công

việc nhẹ nhàng như thế nên hiển nhiên không có ý kiến gì khác.

Cá Nhỏ có hơi không đủ tự tin: “Em… em vẽ không ổn cho lắm, chắc hẳn không thể giúp được đâu? Nhưng em có tiền, ông chú, không phải, lão Cố, cháu lớn thế này rồi vẫn chưa từng ngồi qua máy bay, cháu cho chú tiền, chú có thể giúp cháu cũng đặt một vé máy bay không ạ?”

Cố Triển Vọng: “… Không thể, lão Cố là cho cháu gọi sao? Cháu muốn ngồi máy bay thì tìm cha cháu đi”

Cá Nhỏ bĩu môi: “Quỷ hẹp hòi, không giúp thì không giúp có gì đâu.

Cơm Nắm vỗ vai Cá Nhỏ, chỉ vào hoa cỏ bên dưới cùng: “Những cái này là Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ vẽ khi tròn ba tuổi, em không có khả năng còn vẽ kém hơn cả các em ấy đấy chứ?”

Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ đồng thời nhìn về phái anh hai: “Bọn em vẽ rất đẹp”

Cơm Nắm đầu hàng: “Đúng đúng đúng, anh lớn sai rồi, sai rồi, bây giờ lớn rồi, vẽ rất đẹp, vẽ rất đẹp.

Cá Nhỏ nghiêm túc nhìn tranh dưới cùng càng ngày càng thiếu tự tin hơn, cậu bé nuốt nước miếng, so ngón tay:

“Có… có khả năng còn kém một chút như vậy này.”

Cơm Nắm nói: “Vậy không được, chỉ cần vẽ đẹp như Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ là được.

Cá Nhỏ lắc đầu: “Không phải, là tranh em vẽ chỉ kém các anh một chút thôi…”

Cơm Nắm: “…”

ንን

“Triệu Cá Nhỏ! Ngày tháng bọn anh không ở thị trấn Thanh Phong em đã làm gì hả? Ngày nào cũng trêu chó chọc mèo sao? Ngay cả kỹ năng cơ bản như thế còn không bằng hai đứa bé bốn tuổi?”

Cá Nhỏ tự biết mình đuối lý, cười lấy lòng bảo: “Đại ca, đại ca Cơm Nắm, đại ca Trụ Tử của em, các anh không biết đâu từ sau khi các anh tới thủ đô, mấy đứa Quang Quang, Đô Đô, Khỉ Con và Đá Nhỏ đó đều tạo phản hết, em tốt xấu gì cũng thi hợp cách đúng không, nhưng bọn họ ngay cả thi cũng không đạt tiêu chuẩn kia kìa!” Cơm Nắm: “… Thi hợp cách rất vẻ vang sao?” Cơm Nắm hỏi những người khác: “Các anh có từng thi dưới chín mươi lăm điểm không?”

Ngoại trừ Bé Út vẫn chưa bắt đầu đi học ra thì bảy đứa trẻ khác đều lắc đầu.

Cơm Nắm nói: “Nhìn thấy chưa, nếu không phải làm văn rất khó lần nào cũng được điểm tuyệt đối thì lần nào bọn anh cũng có thể thi được một trăm điểm?

Cố Triển Vọng cũng không nhịn được mà chen miệng vào: “Các cháu mới là đặc biệt được chưa? Không phải người nào cũng đều thông minh như các cháu hiểu không?” Đám trẻ này ngay cả anh ta cũng phục, không biết

ăn gì mà lớn nữa.

Bữa sáng rất nhanh đã lên đủ, bữa sáng hôm nay là sữa đậu nành, cháo trắng, bánh quẩy còn có cả bánh bao, đám trẻ chen chúc vây lại ngồi chung một bàn.

Bánh Bao nhỏ cầm một cái bánh bao nhỏ gặm hai miếng, chớp đôi mắt to hỏi Cố Triển Vọng: “Chú Cố ơi, hóa ra chú đi học cũng ngốc như anh Cá Nhỏ sao ạ, thường không được điểm hợp cách?”

Cố Triển Vọng: “”

י,

1040 chữ

Chương 652: Tiếng Anh

Cơm Nắm gặm bánh quẩy đi đến ngồi trước mặt Cố Triển Vọng: “Được rồi, trước không nói cái này, tới đây tới đây, lão Cố, tranh thủ thời gian nói yêu cầu cụ thể của chú với cháu, chúng cháu ăn sáng xong sẽ cùng chú tới trung tâm thương mại xem thử, sau đó chú ra một phương án, bọn cháu phải tranh thủ thời gian làm xong mới đi chơi vui vẻ được.

Cố Triển Vọng ngứa răng cực kỳ, đòi cái mạng già này rồi, đây thật sự là một đứa trẻ sao? Là một đứa trẻ thành tinh sao? Anh ta ở nước ngoài bàn chuyện làm ăn với những con cá sấu lớn gian xảo trong giới kinh doanh cũng

chưa từng thấy mệt như vậy.

Cố Triển Vọng vừa nổi nóng đã dùng tiếng Anh chửi một câu.

Cơm Nắm liếc mắt nhìn anh ta, dùng tiếng Anh hỏi lại.

Cố Triển Vọng kinh ngạc, vẫn chưa chịu từ bỏ dùng Tiếng Anh đối thoại với cậu bé, Cơm Nắm dùng kiểu và ngữ điệu chính thống hoàn toàn không hề có tiếng địa phương đáp lại, có thể trao đổi rất trôi chảy.

Cố Triển Vọng cạn lời: “Không phải tiểu học không dạy tiếng Anh sao? Tại sao cháu biết nhiều tiếng Anh như

vậy?”

Cơm Nắm: “Mẹ cháu dạy đó, nhà bọn cháu còn có băng cát sét tiếng Anh nữa cơ, đại khái lúc cháu năm tuổi, Bánh Đậu nhỏ hai tuổi đã bắt đầu học rồi, dù sao bọn cháu cũng biết hết.

Cố Triển Vọng hít một hơi thật sâu, chỉ vào Bánh Đậu nhỏ bên miệng còn vương bọt sữa đậu nành, thoạt nhìn rất trẻ con: “Cháu nói là trình độ tiếng Anh của cậu bé cũng tốt như cháu?”

Cơm Nắm gật đầu đáp: “Chắc hẳn cũng tương tự ạ, dù sao mỗi lần chú dùng Tiếng Anh trao đổi với trợ lý em ấy

cũng nghe hiểu, lão Cố, không phải cháu đã nói với chú lần sau khi chú muốn nói bí mật tốt nhất vẫn nên đổi sang loại ngôn ngữ mà bọn cháu không hiểu đi, ví dụ như tiếng Pháp hay Tây Ban Nha gì đó, bọn cháu chắc chắn không hiểu được, nhưng qua hai năm cũng chưa chắc đâu. Sách giáo khoa cấp hai cháu đã học xong, dù sao có thời gian cũng sẽ xem có nên học thêm vài ngôn ngữ nữa hay không, ít nhất khi lén nghe bí mật cũng dễ, chú nói có đúng không?” Cơm Nắm nói xong còn quăng ánh mắt “chú hiểu mà” với Cố Triển Vọng.

Cố Triển Vọng: “..!” Công trình mau làm xong đi, anh ta không muốn nói chuyện với đám con nhà Hàn Thành

nữa.

Sau bữa sáng, bốn đứa nhỏ nắm tay nhau cầm bữa sáng về nhà tìm Tô Tiếu Tiếu, Cố Triển Vọng tự mình lái xe dẫn năm đứa lớn đi tới trung tâm thương mại mới hoàn thành chưa lâu.

Trung tâm thương mại có quốc gia và đầu tư bên ngoài xây lên quả nhiên rất khí phách, chỉ riêng nhìn vẻ ngoài

đã cao cấp hơn hẳn trung tâm thương mại thủ đô.

Khoảng thời gian này Cá Nhỏ theo ông cụ vui chơi hơn nửa thành tứ cửu đã đến mức độ nhìn thấy gì cũng

không cảm thấy mới mẻ nữa, nhưng khi nhìn thấy trung tâm thương mại lớn có mặt ngoài là kính, còn có cả

thang máy cũng không nhịn được “uầy” không ngừng.

Càng đừng nói đến Đại Bảo và Tiểu Bảo hai chân mới rửa sạch bùn từ trong đồng ruộng ở thôn Tô Gia, vừa mới

bước vào thế giới thủ đô. Nếu kêu hai cậu bé hình dung phỏng chừng cũng sẽ trực tiếp dùng “tài nghệ điêu

luyện” để hình dung.

Cố Triển Vọng dẫn đám trẻ đi một vòng, ngay cả Cơm Nắm cũng im lặng, nếu như vẽ toàn bộ tòa nhà đây đã

không phải là lượng công việc chỉ nửa kỳ nghỉ hè có thể hoàn thành nữa.

“Lão Cố, sao cháu cứ cảm thấy bọn mình bị chú lừa thế nhỉ?” Cơm Nắm hỏi.

Cố Triển Vọng đẩy kính mắt, vẻ mặt có hơi bí hiểm: “Sao lại nói vậy?”

Cơm Nắm: “Trung tâm thương mại của chú lớn như vậy, nếu vẽ toàn bộ tranh tường, dựa vào mấy người bọn

cháu phải vẽ hết bao lâu chứ?”

Cố Triển Vọng cười thần bí: “Nhớ tranh truyền kỳ trên báo của các cháu không?”

Năm đứa trẻ mười con mắt nhìn chằm chằm vào Cố Triển Vọng không chớp lấy một cái, chỉ thiếu nói một câu:

“Chú có lời mau nói, có rắm mau phóng”

Cố Triển Vọng hắng giọng, nói tiếp: “Truyện dài kỳ của các cháu nói một cách nghiêm túc cũng được tính là

hình thức hoạt hình, hình thức này rất lưu hành ở nước láng giềng, thực ra ở quốc gia chúng ta từ trước đây rất lâu cũng đã từng xuất hiện qua, chẳng qua phần lớn người vẫn chưa có khái niệm này, chú vốn cũng không dự định kêu các cháu vẽ xong trong một kỳ nghỉ hè.

Cố Triển Vọng chỉ vào vị trí cửa lớn của tòa nhà: “Chú cần các cháu tạo ra một chuyện xưa, dùng hình thức

truyện dài kỳ văn hay chữ đẹp trên nhật báo đó cũng chính là hình thức hoạt hình vẽ toàn bộ tòa nhà này, cửa lớn của tòa nhà và phòng khách là nhiệm vụ trong kỳ nghỉ hè này của các cháu, cửa hàng nhỏ bên trong không cần quản, các cháu chỉ cần lo khu vực chung, bao gồm mấy thứ như nhà vệ sinh và thang máy này. Đợi đến khi

nào nghỉ đông sẽ lên tầng hai, kỳ nghỉ hè năm sau lên tầng ba, nghỉ đông năm sau lên tầng bốn… cứ luân phiên như vậy, mỗi một tầng đều có, trực tiếp vẽ đến tầng trên cùng thì chuyện xưa mới có thể kết thúc. Năm đứa trẻ: “”

1018 chữ

Chương 653: Danh tiếng lan xa

Đây là phương án mà Cố Triển Vọng đã nghĩ rất lâu mới nghĩ ra được, câu “bọn cháu không thiếu danh tiếng

không thiếu lợi nhuận, tên của bọn cháu đã ở trên truyện dài kỳ trong nhật báo, vốn dĩ danh tiếng lan xa rồi” đó của Cơm Nắm. Bốn chữa “danh tiếng lan xả” này đã cho Cố Triển Vọng một gợi ý rất lớn, người vẽ tranh đẹp rất nhiều, người

viết chữ đẹp cũng rất nhiều, nhưng đám trẻ đồng thời có cả chữ và tranh đều tốt như vậy, lại còn từ nhỏ danh tiếng đã lan xa nhờ truyện dài kỳ hoạt hình trên nhật báo cũng chỉ có mấy người Cơm Nắm mà thôi. Phần truyện

dài kỳ trên nhật báo đó cùng trưởng thành với bao nhiêu người, là ký ức thanh xuân của không ít người gần như không có người nào không tò mò về tác giả đứng sau nó.

Một làn gió xuân tốt như vậy, Cố Triển Vọng không nhờ mới là đồ ngốc.

Anh ta đứng trên cao nhìn rất xa, thứ mà anh ta coi trọng đương nhiên không chỉ là những thứ này, anh ta đã

nhìn thấy tính khả năng trong năm năm thậm chí là mười năm tương lai. Những đứa trẻ ưu tú này lại qua vài năm nữa chắc chắn đều là thủ khoa đầu vào đại học hoặc là những hạt giống tốt vào học ở đại học thủ đô. Đến khi đó

mới là ngọn gió đông bùng cháu điên cuồng nhất, trung tâm thương mại này thật sự muốn không nổi cũng rất

khó.

Cơm Nắm thở dài một hơi, cảm thấy mình vẫn hiểu lầm về ngài Cố này rồi: “Lão Cố, chú Cố, cháu thừa nhận chú xảo quyệt, không, mưu tính sâu xa, không, nhìn xa trông rộng chứ, nhưng bọn cháu chỉ là mấy học sinh tiểu học vừa nhỏ bé vừa vô lực, chú nhẫn tâm giam kỳ nghỉ hè và nghỉ đông mấy năm tương lai của bọn cháu ở nơi này

sao? Bọn cháu không làm đâu, bây giờ trả vé máy bay cho chú, chú tha cho bọn cháu một con đường sống có

được không?”

Cố Triển Vọng lắc đầu: “Không được, ngay lúc đầu các cháu nhận vé máy bay của chú giữa chúng ta đã đạt

thành giao kèo, giao kèo bằng lời nói cũng vẫn là giao kèo, Hàn Thành và Tô Tiếu Tiếu đều có thể làm chứng, các cháu không thể trở mặt.

Cơm Nắm ngồi bệt xuống đất, ngửa đầu lên: “Cháu trở mặt đó, chú làm gì được cháu? Chú còn có thể trói tay cháu vẽ tranh được chắc? Là chú trở mặt trước chứ, trước đó cháu từng nói với chú, tương lai mẹ cháu muốn

mở tiệm cơm lớn, nghỉ đông nghỉ hè chúng cháu đều bị giam ở chỗ chú vậy sau này tiệm của mẹ cháu phải làm

sao?”

Trụ Tử cũng nói: “Đúng đó chú Cố, bọn cháu còn rất nhiều việc phải làm, truyện dài kỳ trên nhật báo không thể

dừng, lên cấp ba nghỉ hè nghỉ đông cũng không có nhiều thời gian, bọn cháu muốn về nhà bà ngoại cũng không

có thời gian nữa, chắc chắn không được đâu ạ.

Cố Triển Vọng học theo bộ dáng của Cơm Nắm ngồi xếp bằng trên đất, cũng kéo cả Trụ Tử ngồi xuống đất

chung, ba đứa trẻ khác cũng tự giác ngồi xuống.

Cố Triển Vọng nhìn năm đứa trẻ vô cùng bổ mắt này, ôm vai Cơm Nắm nói: “Chú Cố ở trong mắt các cháu là đồ

xấu xa vô tình vô nghĩa, bóc lột sức lao động chưa thành niên sao?”

Cơm Nắm muốn nói “đúng” nhưng nghĩ ngợi lại, lại nói một cách ý vị sâu xa: “Lão Cố, chú biết không, bắt đầu từ

lúc cháu năm tuổi, cháu và Bánh Đậu nhỏ đã không làm bất cứ chuyện gì trái với đạo đức nhân nghĩa. Mẹ cháu cũng cho chúng cháu tự quyết định. Mẹ nói làm bất cứ quyết định gì cũng phải suy xét cẩn thận, cho dù kết quả tốt hay xấu đều phải tự mình gánh chịu, không thể tìm cái cớ thoái thác càng không thể đùn đẩy trách nhiệm. Cháu thừa nhận chuyện này là cháu nghĩ quá hiển nhiên, là lỗi của một mình cháu, cháu cho rằng cũng chỉ là một trung tâm thương mại nhỏ, cũng không thể lớn hơn trung tâm thương mại thủ đô được đúng không? Cháu

thật sự không ngờ thực lực tài chính của chú lại hùng hậu như thế, xây được một trung tâm thương mại lớn như vậy, thế này đã vượt quá xa phạm vi lượng công việc mà bọn cháu có thể đảm nhiệm. Cháu, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ ở thủ đô còn đỡ, nhưng Đại Bảo, Tiểu Bảo và Cá Nhỏ đều không ở đây, kỳ nghỉ

đông có thể qua đây không vẫn là một biến số chưa biết. Nghỉ hè Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng phải giúp nhà trồng

vội gặt vội, khi bận rộn bọn cháu cũng phải ra đồng làm việc, chúng cháu thật sự không thể bớt ra nhiều thời gian như vậy được.

Mẹ cháu nói cuộc sống không chỉ có công việc, học hành và cơm áo gạo tiền, còn phải có cuộc sống lý tưởng, đợi bọn cháu lớn hơn một chút có thể tự mình ra ngoài cửa đi xa, nghỉ hè nghỉ đông bọn cháu còn muốn bớt thời gian ra ngoài nhìn ngắm giang sơn tươi đẹp của tổ quốc, nhìn cuộc sống lý tưởng trong lời mẹ nói thế nào, cho nên chú Cố, ngài Cố, chúng cháu không thể dùng toàn bộ thời gian tươi đẹp nhất của mình ở trung tâm thương mại của chú, đợi sau khi bọn cháu tốt nghiệp đại học mới có thời gian làm việc”

978 chữ

Chương 654: Người mẹ tốt nhất trên đời

Cơm Nắm không biết đang nghĩ gì mà ánh mắt càng ngày càng nhu hòa: “Cho dù chuyện này chú đi tìm cha mẹ

cháu nói thì bọn họ cũng sẽ nghe theo ý của cháu thôi. Khi cháu vẫn còn rất nhỏ, mẹ cháu đã nói với bọn cháu, học hành rất quan trọng nhưng vui vẻ còn quan trọng hơn, chơi cũng rất quan trọng, những thứ nên trải qua ở độ tuổi này đều không nên cô phụ, bằng không đứa trẻ thông minh giống như cháu đổi một phụ huynh khác có khả năng bây giờ đã bị ép nhảy lớp đến cấp ba rồi, nhưng mẹ cháu chỉ cầu cháu lên đại học trước mười tám tuổi,

còn tiểu học cấp hai cấp ba muốn sắp xếp nhảy lớp thế nào, muốn chơi thế nào đều tùy cháu, cho nên cháu cũng giống toàn bộ bạn học đồng trang lứa, sở hữu tuổi thơ vui vẻ và bình thường” Cơm Nắm ba câu không rời mẹ, có thể thấy ảnh hưởng của Tô Tiếu Tiếu đối với cậu bé lớn bao nhiêu. Tô Tiếu Tiếu cũng thật sự biết dạy con, liếc mắt nhìn khắp cả nước cũng không thể tìm được mấy đứa trẻ giống

như

đám trẻ này.

Trụ Tử cũng gật đầu nói: “Dì Tô là người mẹ tốt nhất trên đời này cũng là giáo viên tốt nhất, bọn cháu đều do dì

ấy dạy ra, chú Cố, chuyện mà bọn cháu muốn làm thật sự vẫn có rất nhiều, quả thật không thể gửi gắm toàn bộ

thời gian ở chỗ chú đâu, Bánh Đậu nhỏ vẫn còn nhỏ như vậy”

Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng nói: “Chúng cháu cũng là do cô dạy, chú Cố, bọn cháu quả thật không thể chắc chắn

kỳ nghỉ hè còn có thể tới đây, tuy rằng bọn cháu cũng rất muốn kiếm tiền tiêu vặt, nhưng bọn cháu cũng rất muốn nhìn ngắm thủ đô và nhìn ngắm thế giới.

Cá Nhỏ cũng phồng má: “Cháu nghe Cơm Nắm hết, Cơm Nắm kêu cháu làm gì thì cháu làm cái đó. Cố Triển Vọng nhìn mấy đứa trẻ choai choai thậm chí còn không thể gọi là thiếu niên này, nhìn sao cũng thấy

hài lòng hết, anh ta vừa lắc đầu vừa bật cười: “Chú Cố của các cháu quả thật là dân kinh doanh theo đuổi danh

lợi, nhưng các cháu quên rồi sao? Chú cũng là bạn tốt của cha mẹ các cháu, chú có thể hại con của bạn tốt được

sao? Chú thích các cháu còn không kịp nữa là.

Anh ta lần lượt đầu đám trẻ: “Các cháu đó, đứa này tinh ranh hơn đứa kia, chú nói dùng hết toàn bộ kỳ nghỉ của

các cháu bao giờ? Đại sảnh tầng một chỉ vẽ một mặt tường, các cháu cần dùng hết một kỳ nghỉ sao?” Đám trẻ đưa mắt nhìn nhau, Cơm Nắm nói: “Một mặt chứ không phải toàn bộ sao ạ?”

Cố Triển Vọng: “Đúng, chỉ một mặt tường đối diện với cửa lớn đó, nhiệm vụ năm đầu tiên hơi nặng một chút,

cửa lớn nhất định phải hoàn thành trước. Chủ đề của nơi này có thể không liên quan đến truyện dài kỳ, trong thang máy cũng chỉ có một, nhà vệ sinh ở tầng hai. Những cái này không tốn bao nhiêu thời gian của các cháu chứ? Truyện dài kỳ chỉ cần cho mặt tường đó, cứ cách nửa năm dành cho chú thời gian mười ngày nửa tháng, tóm lại có thể làm được chứ? Rồi cứ như vậy đẩy một đường vẽ lên trên.

Tầng trên cùng chú dự định để lại cho mẹ cháu, bàn bạc hùn vốn mở một tiệm cơm hoặc là kiểu phố ẩm thực,

đến khi đó cũng không chậm trễ các cháu thiết kế quán cơm vì tiệm cơm ở ngay đây, đương nhiên những cái này

nói sau, chú sẽ bàn bạc với bọn họ”

Cố Triển Vọng lại chỉ vào một mặt tường cao đối diện với cửa: “Chỉ mặt tường này, nếu Đại Bảo, Tiểu Bảo và Cá Nhỏ có thể tới giúp, vé máy bay khứ hồi chú bao tất, cho dù không rảnh tới thì cháu, Trụ Tử và cả Bánh Đậu nhỏ ba người làm mười ngày nửa tháng vẫn có thể hoàn thành. Chú có cân nhắc của chú, chú sẽ cố hết sức kéo dài thời gian một chút, năm nay khách tới chi tiêu năm sau để theo đuổi truyện dài kỳ nói không chừng sẽ tới tiêu

phí tiếp, đúng chứ? Nhưng chú chắc chắn không hại các bạn nhỏ, còn nữa, các cháu tinh ranh như vậy chú hại được sao? Hay là các cháu cho rằng Tô Tiếu Tiếu và Hàn Thành thật sự không quản các cháu? Chú dám hại các cháu, bọn họ sẽ lập tức tìm chú tính sổ ngay. Như vậy đi, chú tăng thêm một phúc lợi cho các cháu, sau này các cháu

muốn đi đâu chơi thích ngồi máy bay vé chú sẽ bao vé khứ hồi hết, thế nào? Chú Cố của các cháu đủ thành ý

chưa?”

Cơm Nắm nhìn anh ta với vẻ nghi ngờ: “Chú thật sự để lại tầng trên cùng cho mẹ cháu mở tiệm cơm sao?” Cố Triển Vọng: “Là hùn vốn mở tiệm, mẹ cháu có năng lực có kinh nghiệm có đầu óc, còn chú có tiền, lại thêm

có các cháu giúp đỡ, chúng ta song kiếm hợp bích chắc chắn có thể thiên hạ vô địch, nhưng bây giờ vẫn chưa

phải lúc”

י

Cơm Nắm: “…” Sao cậu bé nghe cứ cảm thấy không đáng tin thế nhỉ?

974 chữ

Chương 655: Chốt đơn

Cơm Nắm và các bạn nhỏ mở một cuộc họp nhỏ, cuối cùng cảm thấy trong mười ngày nửa tháng có thể có được

lợi ích như vậy vẫn rất có lời, kiếm tiền tiêu vặt cũng dễ dàng hơn bất cứ cách nào khác, có khoản tiền tiêu vặt

này rồi sau này Đại Bảo và Tiểu Bảo muốn mua gì cũng được.

Mấu chốt là sau này bọn trẻ đều có thể ngồi máy bay “chi phí chung” tới thủ đô, đây đã không còn là vấn đề tiền

bạc nữa, không thể không nói ngài Cố vẫn rất hà phóng.

Năm đứa trẻ cụng nắm đấm với nhau, Cơm Nắm lại giơ nắm đấm tìm Cố Triển Vọng cụng một cái: “Chốt đơn, những nơi mà chú cần vẽ tranh tường phải nói kích cỡ cho cháu, dù sao cũng không thể tự do phát huy như “Tam Xan Tứ Lý nhà chúng cháu, vẫn nên nghiêm túc một chút mới tốt hơn, nội dung chuyện xưa của truyện

dài kỳ hoạt hình cũng cần suy nghĩ một chút, chú có chủ đề giới hạn gì không ạ?” Cố Triển Vọng vuốt cằm suy nghĩ một lúc, lắc đầu đáp: “Các cháu tự do phát huy là được, chú tin các cháu, chú

cũng muốn bất ngờ, chỉ là không biết các cháu có thể tạo bất ngờ cho chú được không đây!” Cơm Nắm liếc mắt nhìn anh ta: “Chú không cần khích tướng, bọn cháu cũng không ngốc, có thể đập bảng hiệu của mình được chắc? Đừng tưởng cháu không biết tại sao chú kéo dài tiến độ, chú là nghĩ cùng lắm qua ba bốn năm năm bọn cháu đều sẽ tham gia thi đại học, bất cứ ai trong bọn cháu thi được thủ khoa gì đó chú còn có thể

chứ?”

khoe ra những thứ này đều là bản vẽ của thủ khoa, toàn bộ thủ đô chỉ có một nơi này mà không có số hai, đúng Cố Triển Vọng: “…” Đứa trẻ này thật sự sắp thành tinh rồi.

Cơm Nắm vừa nhìn vẻ mặt này của anh ta đã biết mình đoán trúng, nói tiếp: “Lão Cố, thật sự chỉ có một tòa nhà

này thôi đó, sau này nếu muốn bọn cháu ra tay, chút lợi ích cực nhỏ này không đủ đâu, bọn cháu vẫn cần chia

hoa hồng gì đó, đúng, chia hoa hồng”

Cố Triển Vọng vò loạn mái tóc của cậu bé: “Yên tâm đi, đợi khi nào cho phép cá nhân mở ‘chi nhánh đừng nói là

chia hoa hồng cho các cháu, chia cổ phần công ty cho các cháu cũng được.

Cá Nhỏ hỏi: “Chú Cố, cổ phần là thứ gì thế ạ?”

Cố Triển Vọng nói với Cá Nhỏ một cách ý vị sâu xa: “Cá Nhỏ, sau này cháu vẫn nên đi làm lính giống cha cháu đi,

như vậy sẽ hợp với cháu hơn, không dễ bị thiệt.

Cả Nhỏ gật đầu đáp: “Đúng ạ, sau này cháu muốn làm đoàn trưởng giống như cha cháu, nhưng là có liên quan gì

đến cổ phần không ạ?”

Cơm Nắm ôm cổ Cá Nhỏ nói: “Em phải làm lính chẳng liên quan gì đến cổ phần hết, nhưng em yên tâm, anh có sống sung sướng cũng nhất định sẽ dẫn em theo cùng, không chịu thiệt. Cá Nhỏ vẫn luôn tôn sùng Cơm Nắm một cách mù quáng: “Được, Cơm Nắm nói nhất định đúng!”

Cơm Nắm lại nói với Cố Triển Vọng: “Lão Cố, đây chính là chú nói đó nha, mẹ cháu cũng cảm thấy sau này cá

nhân có thể quang minh chính đại treo biển kinh doanh, đến khi đó nhà bọn cháu muốn mở ‘Tam Xan Tứ Lý

khắp mọi miền tổ quốc.

Cố Triển Vọng đẩy kính mắt viền vàng, gật đầu đáp: “Mẹ cháu nói đúng, chú tin một ngày đó sẽ tới rất nhanh,

tầng trên cùng chú sẽ để lại cho cô ấy”

Đám trẻ đều là phái hành động, buổi trưa Cố Triển Vọng kêu người đi tới quán cơm nhỏ ngon miệng gần đó mua một đống đồ ăn về, tuy rằng đứa trẻ có thể ăn nhất đó không ở đây nhưng cũng sức chiến đấu của đứa trẻ lớn này một nửa này vẫn rất mạnh như cũ, toàn bộ thức ăn đều quét sạch sẽ, buổi chiều trực tiếp bàn bạc phương hướng và chủ đề hoạt hình với Cố Triển Vọng, dùng hết toàn bộ buổi chiều mới định xong phương án.Cố Triển Vọng biết thực lực của mấy anh em Cơm Nắm, kêu Đại Bảo, Tiểu Bảo và Cá Nhỏ đi lên thể hiện một chút.

Bản lĩnh của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng nằm ngoài dự liệu của Cố Triển Vọng, cho dù là chữ hay là tranh vừa nhìn đã biết là đứa trẻ cần cù chăm chỉ luyện từ nhỏ đến lớn, nét bút vô cùng chắc chắn. Cơm Nắm định ra khung sường chuyện xưa và hình tượng nhân vật, bọn trẻ đều có thể căn cứ theo khung này vẽ ra những nhân vật vô cùng cụ thể, Cố Triển Vọng nhìn những đường nét sống động hiện ra trên tường, lúc lau đi cũng cảm thấy hơi tiếc nuối.

Thật là bất ngờ, không hổ cũng là đám trẻ do một tay Tô Tiếu Tiếu dạy ra.

Về phần Cá Nhỏ

Bỏ đi, dù sao chí hướng của đứa trẻ này cũng là làm đoàn trưởng làm tướng quân, tương lai sẽ làm người đàn ông tốt bảo vệ nước nhà, bổ sung màu sắc, vẽ mấy thứ đơn giản như hoa cỏ này chắc hẳn sẽ không làm khó được cậu bé.

940 chữ

Chương 656: Vịt quay

Chữ của Cơm Nắm có lẽ không viết tốt nhất, tranh cũng không phải người xuất sắc nhất, dùng lời của cậu bé để nói những thứ này chẳng qua chỉ là kỹ năng cơ bản của nhà bọn họ, đều là từ nhỏ đã bắt đầu luyện, có thể nào cũng không thể kém được, nhưng đầu óc của Cơm Nắm thật sự tốt, xoay chuyển nhanh lại vô cùng nhiều ý tưởng, cậu bé chính là nhân vật linh hồn của đám trẻ, mọi người đều tập mãi thành quen làm theo cậu bé, cần bàn bạc chuyện gì cuối cùng vẫn là cậu bé vỗ bàn làm chủ.

Cơm Nắm nhìn bức tường cao đó, nói với Cố Triển Vọng: “Lão Cố, bức tường này cao quá, khi vẽ lên trên tay phải luôn với xuống lấy thuốc màu vô cùng mệt, đứng trên thang lâu cũng sẽ rất nguy hiểm, có cách giải quyết nào không ạ?”

22

Cố Triển Vọng nói: “Cái này cháu không cần lo, chú đã gọi người mang thang chuyên dùng để vẽ tranh tường tới rồi, đến lúc đó người lên trên không những có thể ngồi mà còn có có đặt màu nước, yên tâm đi, sẽ không mệt Cơm Nắm: “Chú nghĩ cũng rất chu toàn đó.

Cố Triển Vọng đáp: “Người của các cháu đều ở chỗ chú, mượn đi nguyên đai nguyên kiện hiển nhiên cũng sẽ trả nguyên đai nguyên kiện rồi, đi nào, chú dẫn các cháu đi ăn vịt quay, ngày mai các cháu lại tổng hợp ý tưởng một chút, chú gọi người tới lắp thang cho xong, ngày kế đúng giờ tới làm việc.

Cá Nhỏ nghe được vịt quay đã bắt đầu chảy nước miếng.

Cơm Nắm liếm môi: “Vịt quay sao ạ? Đã rất lâu rồi cháu chưa ăn, đáng tiếc Bánh Bao nhỏ không có ở đây, em ấy thích ăn vịt quay nhất”

Cố Triển Vọng bảo: “Chú không nhỏ mọn như vậy đâu, chúng ta đón bọn trẻ cùng đi ăn.

Cơm Nắm dựng ngón cái với anh ta: “Ông chủ Cố hào phóng quá.

Trước kỳ nghỉ Tô Tiếu Tiếu xin trường học phê chứng nhận, chuẩn bị kỳ nghỉ này đi thi bằng lái trước, đợi đến khi cho phép cá nhân mua xe có thể lập tức sử dụng, cô sắp xếp cho bốn đứa nhỏ ở ‘Tam Xan Tứ Lý rồi ra ngoài

báo danh.

Thời buổi này người báo danh thi lái xe vô cùng ít đặc biệt là nữ giới. Tô Tiếu Tiếu liếc mắt nhìn toàn bộ trường thi cũng không thấy nổi một đồng chí nữ nào mà toàn là đồng chí nam do đơn vị tiến cử qua đây chuẩn bị làm

tài xế. Ông chú phụ trách tiếp đón vô cùng không thân thiện với cô, cầm thư giới thiệu của cô cũng ghét bỏ đủ đường.

“Cũng không biết đơn vị các cô nghĩ cái gì nữa, phụ nữ các cô ở phương diện này trời sinh ngu hơn đàn ông, tới học lái xe làm gì? Dạy nửa ngày cũng không biết học, cho dù học được ra đường cũng sợ hãi đủ kiểu, còn có người bị đơn vị điều về học lại nữa chứ.

Thật sự không phải chúng tôi ghét các cô mà rõ ràng là bản thân các cô học không tốt, lãnh đạo đơn vị các cô còn gọi điện qua chửi huấn luyện viên của chúng tôi không biết dạy, huấn luyện viên bị phê bình lại lôi bọn tôi ra trút giận, chửi chúng tôi không biết tuyển sinh, thật đúng là oan uổng muốn chết. Cô vẫn nên suy nghĩ cho kỹ đi, thật sự đừng tốn khoản tiền này, biết học các cô cũng không dám lên đường”

Tô Tiếu Tiếu há hốc mồm, một tài xế lâu năm không biết đã đi đường cao tốc bao nhiêu lần, sở hữu bằng lái mười năm như cô lại bị người ta nói không dám lái trên đường.

Nhưng tài xế ở thời buổi này là một nghề nghiệp có tiền lương cao chứ không phải là một kỹ năng cá nhân, độ phổ biến vẫn chưa cao bằng đời sau, trong vạn người cũng chưa chắc có một người biết lái nên cũng có thể hiểu được.

Tô Tiếu Tiếu cũng không làm khó ông ta, chỉ đáp: “Thật ra tôi có học qua với chồng mình vài ngày, tôi cảm thấy mình cũng được, như vậy đi, anh cho huấn luyện viên dạy đơn giản cho tôi một chút, nếu như huấn luyện viên cảm thấy tôi có thiên phú này thì tiếp tục học, nếu như không có thì bỏ đi.

Ông chú phụ trách tuyển sinh thấy cô không chịu từ bỏ, lớn lên cũng thuận mắt, nói chuyện cũng xem như dễ nghe mới tìm một huấn luyện viên nói chuyện rõ ràng.

Huấn luyện viên nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu cũng vô cùng ngạc nhiên, đồng chí nữ này lớn lên rất dễ nhìn chỉ là trông hơi yếu đuối như vậy, xe có hơi lớn ngồi vào cũng cũng không nhìn thấy đầu xe đâu đi? Sau khi kinh ngạc lại bắt đầu nhíu mày tỏ vẻ bất mãn, nói với ông chú: “Sao người nào anh cũng nhét cho tôi thế hả, tôi đã nói không dạy phụ nữ lái xe, thật phiền phức! Đồng chí, không phải tôi nói cô nhưng chiều cao của cô không thích hợp lái xe, về trước đi”

1040 chữ

Chương 657: Tự kỷ mất thôi

Ở thời đại thiếu ăn thiếu mặc này phần lớn người không đủ dinh dưỡng, chiều cao của Tô Tiếu Tiếu tuy cũng không tính là cao vọt trong các đồng chí nữ, nhưng dù sao đặt ở thế kỷ hai mươi mốt chắc chắn cũng không tính là vô cùng thấp trong nhóm người phương năm. Yêu cầu của trường dạy lái ở thế kỷ hai mươi mốt đối với chiều cao vượt qua một mét năm là có thể thi bằng lái, đối với thời đại năm bảy mươi này, chiều cao hơn một mét sáu của cô lại bị kỳ thị cũng khiến cô rất cạn lời.

“Huấn luyện viên, thật ra tôi biết lái xe, chồng tôi đã dạy tôi, tôi tới chẳng qua chỉ là muốn thi một cái bằng lái, như vậy đi, tôi lái thử trước, nếu như thật sự không được, tôi cũng không làm khó anh, được không?”

Huấn luyện rất ít khi tiếp xúc với đồng chí nữ yểu điệu và mềm mại như thế, ma xui quỷ khiến thế nào lại dẫn cô vào bãi tập lái.

Đến bãi tập lái, đột nhiên huấn luyện viên nghĩ tới mẹ anh ta từng nói với anh ta “phụ nữ xinh đẹp” biết nói dối nhất, anh ta thẹn quá hóa giận nhìn Tô Tiếu Tiếu muốn hối hận, nhưng khi trông thấy cô cười hiện ra cái lúm

đồng tiền, lời mắng người đến bên miệng lại nuốt ngược về, nói một cách khẳng định: “Tôi mặc kệ cô có biết lái hay không, dù sao tôi cũng chỉ nói một lần, nếu cô không nhớ thì trực tiếp đi ngay cho tôi.

Huấn luyện viên kiếp trước của Tô Tiếu Tiếu vô cùng thích mắng người, phần lớn học viên từ tổ tiên mười tám đời xuống đến các loại cơ quan nội tạng cơ thể người đều bị anh ta chửi qua, nhưng lại chưa từng mắng cô, đại khái cũng là chiếm lời từ gương mặt đi.

Huấn luyện viên nói một lần, Tô Tiếu Tiếu ngồi lên làm quen với cần số, phanh xe, phanh ly hợp và chân ga, huấn luyện viên còn chưa lên xe, cô đã vững vàng lái xe đi mất.

Huấn luyện viên vừa đuổi vừa chửi: “Dừng xe! Cô dừng xe cho tôi! Con mẹ nó tôi còn chưa lên xe cơ mà!”

Tô Tiếu Tiếu cũng mặc kệ anh ta, trực tiếp từ số một lên đến số hai, số ba vòng quanh bãi tập lái ba vòng mới dừng xe lại bên cạnh huấn luyện viên đã không chạy nổi nữa, dừng máy, nhà chân phanh, kéo phanh tay rồi

xuống xe.

“Thế nào huấn luyện viên? Tôi đã nói tôi biết lái xe, tôi chỉ tới thi bằng mà thôi.

Huấn luyện viên ăn một cục tức, “cô cô cổ” cô nửa ngày cũng không nói được thành lời.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Anh chỉ cần nói các mục thi cho tôi, tôi luyện vài lần có thể thi được, tuyệt đối không làm mất

thời gian của anh, xin nhờ huấn luyện viên, cái bằng này đối với tôi mà nói thật sự rất quan trọng” Huấn luyện viên nghiêm mặt bảo: “Được rồi, cô đi báo danh đóng phí trước đi, hôm nay tôi không rảnh, ngày mai cô tới tôi sẽ nói các mục thi cho cô, cô chỉ có thời gian một ngày để luyện, tự mình chọn thời gian đi thi Đồng chí nữ này cũng không biết cấu tạo thế nào mà kỹ thuật lái xe còn tốt hơn cả anh ta, còn cần anh ta dạy

cái rắm ấy.

Tô Tiếu Tiếu hiện ra cái lúm đồng tiền: “Cảm ơn huấn luyện viên, quá cảm ơn anh rồi, tôi sẽ đi báo danh giao tiền

ngay”

Làm xong thủ tục báo danh, cả người Tô Tiếu Tiếu đều thoải mái hơn.

Đây vốn là chuyện cô nên làm từ lâu rồi nhưng lại kéo dài đến tận bây giờ, Hàn Thành không có thời gian rảnh,

cô dẫn nhiều đứa trẻ như vậy chen trên xe buýt ra ngoài làm chút việc, mua chút đồ cũng không tiện. Bây giờ ông nội của Trụ Tử ở ngay sau nhà cô. Sau khi cô có bằng lái, có thể mượn xe qua lái bất cứ lúc nào, ra ngoài

cũng tiện hơn.

Tô Tiếu Tiếu chen trên xe buýt về đến cửa “Tam Xan Tứ Lý,” thì Cố Triển Vọng cũng vừa vặn đưa đám trẻ lớn về. Cô nhìn thấy xe việt dã phong cách này mà bĩu môi, trong lòng vô cùng mất cân bằng, đợi cho phép cá nhân

mua xe rồi cô nhất định phải mua một chiếc xe phong cách hơn!

Cơm Nắm là người đầu tiên nhảy xuống, nhìn thấy Tô Tiếu Tiếu đôi mắt “ting” một cái sáng ngời: “Mẹ ơi mẹ

ơi, chú Cố muốn mời bọn con tới nhà hàng lớn ăn vịt quay, chúng ta mau về gọi Bánh Bao nhỏ và mọi người đi

chung đi”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Hôm nay mẹ rất mệt, mẹ ăn tùy tiện một chút ở tiệm là được, không đi cùng các con, các con chăm sóc em trai em gái cho tốt.

Cơm Nắm chớp mắt: “Mẹ không sao chứ? Không phải bị cảm rồi đấy chứ?”

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu, nói một lời nói dối có thiện ý: “Không phải, mẹ chỉ đi báo danh thi bằng lái, luyện hơn nửa

ngày có hơi mệt thôi”

Cơm Nắm: “Thi bằng lái? Cho nên mẹ cũng muốn giống như cha và đám người chú Cố, sau này tự mình lái xe?”

Tô Tiếu Tiếu gật đầu: “Đúng vậy, sau khi có bằng lái mẹ đưa các con ra ngoài cũng tiện hơn nhiều.

Cố Triển Vọng từ ghế lái xuống, dùng giọng điệu của nhà tư bản vô cùng thiếu đòn hỏi một câu: “Có bằng lái có tác dụng gì? Em có xe lái không?”

Tô Tiếu Tiếu: “” Tự kỷ mất thôi: “Em không muốn nói chuyện với nhà tư bản.

981 chữ

Chương 658: Đối tác

Cố Triển Vọng cười: “Chi nhánh đó của anh có vài cái xe, nếu em thật sự thi được bằng lái, anh sẽ mượn một cái

cho em lái”

Tô Tiếu Tiếu nhìn anh ta với vẻ cảnh giác, rồi lại nhìn Cơm Nắm: “Anh Cố, anh nói thật đi, anh kêu bọn trẻ nhà em giúp anh làm gì rồi?” Ra tay là một chiếc xe, việc của đám người Cơm Nắm không khỏi quá đáng tiền rồi. Cố Triển Vọng bật cười: “Sự thông minh trên người Cơm Nắm vốn đều là học được từ em đi?” Anh ta lại thở dài: “Không liên quan đến bọn trẻ, anh chỉ muốn lấy lòng một đối tác tương lai của mình thôi” Tô Tiếu Tiếu càng nghi ngờ hơn: “Đối tác?”

Cơm Nắm đáp: “Mẹ ơi, lão Cố nói tầng sáu trung tâm thương mại của chú ấy để lại cho nhà mình sau này mở tiệm cơm lớn, làm thành phố ẩm thực gì đó. Trung tâm thương mại của chú ấy to lắm, là trung tâm thương mại lớn nhất mà chúng con từng thấy qua, có khả năng còn lớn bằng bốn, năm trung tâm thương mại thủ đô ấy chứ,

nếu như tiệm cơm nhà mình mở ở đó sẽ thật sự thành tiệm cơm lớn rồi.

Tô Tiếu Tiếu không biết có phải quốc gia phương Tây đã rất sớm có loại mô hình kinh doanh kết hợp giữa trung

tâm thương mại và phố ẩm thực hay không. Trung tâm thương mại cỡ lớn ở thế kỷ hai mươi mốt trên cơ bản đều là sự kết hợp giữa mua sắm, ăn uống và giải trí, trung tâm thương mại hầu như đều đều một tầng trong đó làm

thành quảng trường ẩm thực.

Vẫn là câu nói đó, Cố Triển Vọng không hổ là người sống ở quốc gia phát triển mười mấy năm, hình thức tư duy và tầm nhìn xa quả thật vượt qua người ở thời đại này rất nhiều.

Dù sao trong thời gian ngắn Tô Tiếu Tiếu cũng không có cách nào mở công ty, lưng dựa cây lớn tiện hóng mát,

cơ hội tốt như vậy cô hiển nhiên sẽ không bỏ qua.

Sau khi cô nghĩ kỹ rồi cũng nở nụ cười bảo: “Vậy em cảm ơn anh Cố trước nhé”

Đến lượt Cố Triển Vọng sững sờ: “Em đồng ý sao?”

Tô Tiếu Tiếu nói: “Em sẽ không bỏ qua một hạng mục tốt như vậy đâu, càng không bỏ qua tiền, em không nghĩ

ra được lý do gì không đồng ý”

Cố Triển Vọng vừa cười vừa gật đầu: “Sảng khoái, có mắt nhìn cũng có quyết đoán, cách trung tâm thương mại

trang trí xong vẫn còn một khoảng thời gian rất dài nữa, vấn đề chi tiết chúng ta tìm thời gian bàn bạc sau, bây giờ anh dẫn đám sói con nhà các em ra ngoài ăn trước đã”

Bánh Bao nhỏ vừa nghe có thể ra ngoài ăn vịt quay cái đầu đã gật thành gà con mổ thóc, Bánh Đậu nhỏ muốn ăn cơm chung với mẹ nên không muốn đi ăn vịt quay, Bánh Trôi nhỏ cũng không muốn đi, cuối cùng Bánh Bao nhỏ kéo Bé Út đi theo Cơm Nắm.

Trước khi đi Bánh Bao nhỏ còn thần bí nói với Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ ơi mẹ yên tâm, con nhất định sẽ mang một con vịt quay béo nhất về đây cho mọi người ăn!”

Tô Tiếu Tiếu cũng không muốn ăn vịt quay béo, gầy còn có thể ăn được vài miếng, nhưng không thể giải thích

được với con mà chỉ đành bảo: “Các con ăn ngon là được, trong tiệm có rất nhiều món ăn không cần nhớ đến

bọn mẹ”

Bảy đứa trẻ đi rồi, trong tiệm cũng yên tĩnh hơn rất nhiều, khách khứa cũng bắt đầu lục tục tới ăn cơm tối. Bánh Đậu nhỏ hiếm khi đưa ra yêu cầu với mẹ: “Mẹ ơi, đã rất lâu rồi con chưa ăn sườn xào chua ngọt mà mẹ làm đó. Khi đôi long phụng thai còn chưa ra đời phần lớn tinh thần và sức lực của Tô Tiếu Tiếu dùng ở phương diện chăm sóc Bánh Đậu nhỏ, sau này đôi long phụng thai ra đời, cô lại bắt đầu tham gia kỳ thi đại học, sau đó vẫn

luôn bận rộn không sắp xếp được, cũng không phải nói bây giờ không quan tâm Bánh Đậu nhỏ nữa, mà là thời gian và sức lực đặt vào chắc chắn không nhiều được như ngày trước.

Tô Tiếu Tiếu xoa đầu con: “Trong tiệm còn ít sườn, lát nữa mẹ làm cho Bánh Đậu nhỏ nhé. Bánh Đậu nhỏ chính vì nhìn thấy sườn mới thuận miệng nói như vậy, nhưng cậu bé vẫn luôn hiểu chuyện lại không muốn mẹ quá vất vả, mới lắc đầu nói: “Mẹ vất vả quá thì không làm nữa, chú lão Dương và dì Lan làm cũng rất ngon.

Tô Tiếu Tiếu lắc đầu: “Không vất vả, bây giờ mẹ chỉ hơi bận, trí nhớ cũng không tốt cho lắm, sau này Bánh Đậu

nhỏ muốn ăn gì, muốn cái gì nhớ phải nói với mẹ, được không?” Lời như vậy Tô Tiếu Tiếu đã không biết nói qua bao nhiêu lần nhưng Bánh Đậu nhỏ vẫn rất ít khi đưa ra yêu cầu. Bánh Đậu nhỏ cong đôi mắt lại gật đầu: “Ung ưng ưng, cảm ơn mẹ a

Đứa trẻ khiến người thương yêu này, Tô Tiếu Tiếu ôm Bánh Đậu nhỏ, trong nhiều đứa trẻ như thế cũng chỉ có Bánh Đậu nhỏ sẽ vì nghĩ đến ở cùng với cô thêm một lúc mà từ bỏ cơ hội đi ăn vịt quay.

1041 chữ

Chương 659: Quá đáng yêu

Thật ra ngoài ba đứa trẻ nhà họ Tô ra những đứa trẻ khác đều là trẻ con “từng trải qua sự đời,giống như ở trong

phòng bao ăn vịt quay như vậy cũng không phải là lần đầu tiên, ông nội của Trụ Tử cũng từng dẫn bọn trẻ ăn

qua.

Mới đầu Cơm Nắm còn lo lắng ba anh em nhà họ Tô không thích ứng được, còn đặc biệt cùng Trụ Tử giống như hai hộ pháp ở trái phải, chia ra ngồi ở bên cạnh bọn họ, thế nhưng cậu bé đã quên mất từng sống với một người cô như Tô Tiếu Tiếu làm sao có thể không thích ứng được?

Trước đây Hàn Thành cũng đã từng mang vịt quay về thôn Tô Gia, bản thân Tô Tiếu Tiếu cũng biết làm, đám trẻ đều không biết giành ăn, đối với thứ chưa từng thấy qua Bánh Bao nhỏ vô cùng vui vẻ phổ cập khoa học, trừ việc

đứa nhỏ này dựa theo lượng cơm của mình đút cho Bé Út, suýt chút nữa làm Bé Út bội thực ra, thì một bữa cơm này cả chủ lẫn khách đều vui vẻ.

Trước khi đi, Bánh Bao nhỏ còn không quên gói một con vịt quay béo mập đầy dầu về cho mẹ, anh nhỏ và em

gái, rồi mới hài lòng rời đi.

Đương nhiên, phần lớn thịt của con vịt béo này cuối cùng vẫn vào bụng của Bánh Bao nhỏ.

Lực hành động của đám trẻ vô cùng mạnh, cũng đại khái là nhờ ông chủ Cố khí phách mời một bữa vịt quay này

khiến bọn trẻ ăn đến vui vẻ, ngay trong đêm cùng ngày bọn trẻ thắp đèn chiến đêm tối ưu hóa nội dung tranh hoạt hình, sửa rồi lại đổi, bản thân hài lòng vẫn chưa được, cuối cùng còn kêu Tô Tiếu Tiếu đánh giá. Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, dứt khoát thiết lập nhân vật thành chibi, thật ra trước đây khi đám người Cơm Nắm bắt

đầu vẽ truyện dài kỳ trên nhật báo cô đã muốn làm như vậy, nhưng lại lo mức độ chấp nhận của người ở thời đại này đối với chibi vẫn chưa cao, cho nên mới nhịn không ra tay.

Nhưng Cố Triển Vọng thì khác, anh ta từng sống ở nước ngoài, đi qua phần lớn quốc gia phát triển trên thế giới, mức độ to gan sáng tạo đến mức dám cược một trung tâm thương mại kêu đám trẻ tự do phát huy, còn nghĩ đến dùng hình thức truyện dài kỳ hoạt hình, anh ta có lợi ích cũng sẽ nghĩ đến cô, ngay cả xe cũng nỡ mượn cho

cô dùng, cô cũng nên có qua có lại tặng cho anh ta một bất ngờ.

Tô Tiếu Tiếu nhìn thiết lập nhân vật trong tranh của Cơm Nắm rồi vẽ một trang bản thảo khác, sửa mắt của

nhân vật thành mắt hoạt hình siêu đáng yêu trong anime, mái tóc cũng không còn màu đen thẳng tắp luôn

không thay đổi mà cũng có cả tóc xoăn, tóc dài, nếu không phải nghĩ đến mức độ chấp nhận của mọi người và đặc sắc của thời đại thì cô còn muốn đổi màu tóc thành các màu khác nhau.

Sáng tạo cái mới cũng được nhưng ở thời đại này vẫn chưa thể quá phản nghịch được, dù sao ngay cả tivi cũng

chưa có tivi màu cơ mà, nên cô vẫn sẽ bảo thủ một chút.

Nhưng cho dù là vậy, nhân vật được Tô Tiếu Tiếu sửa qua vẫn khiến đám trẻ nhìn đến trợn tròn mắt há hốc

mom.

Bánh Đậu nhỏ cầm trên tay đến yêu không rời: “Mẹ ơi, cái này… cái này… cái này quá đáng yêu rồi!” Cơm Nắm cầm qua so với Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ, nhìn nửa ngày: “Mẹ ơi, đây là một dạng thay đổi của

Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ sao? Bánh Trôi nhỏ thắt hai bím tóc, Bánh Bao nhỏ tóc xoăn, hai đôi mắt trừng to nhất, không phải cũng thành thế này sao?”

Tô Tiếu Tiếu nhất thời nghẹn lời, khi cô vẽ không để ý nhưng nghe Cơm Nắm nói như vậy ngược lại có hơi giống với hai đứa trẻ nhà mình thật, nhưng toàn bộ đứa trẻ lớn lên ưa nhìn đều sẽ rất giống nhân vật chibi, vì đáng yêu như nhau mà. Thời buổi này mọi người đều chưa từng nhìn thấy nhân vật chibi nên mới nói Bánh Bao nhỏ và

Bánh Trôi nhỏ giống trẻ con trong tranh tết. Bánh Trôi nhỏ thường xuyên được bạn học có búp bê trong nhà

nói đẹp như búp bê trong nhà bọn họ.

Tô Tiếu Tiếu nói: “Sửa như vậy có phải cảm thấy đáng yêu hơn rất nhiều không? Thật ra nhân vật trong truyện

tranh mà chú Cố của các con nói phần lớn đều có hình tượng này. Ngày khác mẹ xem có thể giúp các con tìm được mấy quyển truyện tranh để xem một chút hay không. Nếu như các con cảm thấy không thích thì cứ theo

bộ dáng ban đầu, nếu như thích có thể thử hình tượng nhân vật này. Cách vẽ mắt thật ra cũng có rất nhiều loại. Tô Tiếu Tiếu nói xong lại lập tức vẽ ra mấy loại mắt.

Thật ra mắt cũng có thể có màu sắc khác nhau, chẳng qua thời đại này giới hạn, tạm thời cũng chỉ có thể là tóc

đen mắt đen da vàng mà thôi.

Kiếp trước Tô Tiếu Tiếu cũng thích vẽ truyện tranh giải tỏa áp lực, tuy rằng là trình độ nghiệp dư, chỉ vẽ một chút nhân vật hoạt hình mà mình thích, tự mình vui vẻ là được. Nhưng kỹ thuật vẽ của cô chắc chắn, hiệu quả vẽ ra hiển nhiên cũng không tệ, thi thoảng đăng nó lên tài khoản Weibo cá nhân của mình, cũng thỉnh thoảng có người nhắn tin riêng tìm cô mời sáng tác riêng, nhưng cô chưa bao giờ nhận đơn.

1037 chữ

Chương 660: Làm xong việc tốt không để lại tên

Bánh Đậu nhỏ và mấy anh trai cho dù viết chữ vẽ tranh hay là học hành đều do đích thân Tô Tiếu Tiếu dạy vỡ

lòng. Mấy em trai ra đời sau Bánh Đậu đều do các anh trai dạy vỡ lòng, Tô Tiếu Tiếu quản ít hơn một chút. Cho

nên đám trẻ thật ra cũng không biết mẹ/ cô của mình vốn lợi hại như vậy, đều vây quanh bên người cô nhìn cô vě.

Tô Tiếu Tiếu vẽ xong mấy kiểu mắt mới dừng bút: “Những cách vẽ mắt này cũng rất đáng yêu, nhưng thường trong một chuyện xưa chỉ dùng một loại cách vẽ, vẽ lẫn lộn sẽ trông có vẻ ngô không ra ngô, khoai không ra

khoai, mẹ cảm thấy chuyện xưa của các con càng thích hợp với cách vẽ đầu tiên của mẹ hơn. Đám trẻ như nhận được chí bảo, lại mở ra một cánh cửa tới thế giới mới. Cơm Nắm ôm Tô Tiếu Tiếu, nói từ tận đáy lòng: “Mẹ ơi, mẹ biết nhiều quá. Bánh Đậu nhỏ mặt mày hớn hở, cũng khen cùng Cơm Nắm: “Mẹ vốn đã rất lợi hại rồi”

Tiểu Bảo nói: “Cô càng ngày càng lợi hại, trước đây cháu chưa từng thấy cô vẽ loại này?

Đại Bảo cũng gật đầu theo.

Ba đứa nhỏ đều dựng ngón cái với Tô Tiếu Tiếu: “Mẹ/ cô thật giỏi!”

Trụ Tử nói: “Chúng ta đều là học sinh do dì Tô dạy ra hiển nhiên dì ấy lợi hại hơn chúng ta nhiều rồi. Cơm Nắm,

chúng ta dùng kiểu hình tượng nhân vật mà dì Tô đã vẽ xong thiết lập lại một bộ nhân vật mới đi, đến khi đó cho

chú Cố

chọn.

Cơm Nắm gật đầu: “Cứ làm như vậy đi, tuy rằng lão Cố nói cho chúng ta tự mình quyết định là được, nhưng nhân vật hoạt hình mẹ vẽ này vẫn có hơi phá vỡ lẽ thường, trước cho lão Cố xem qua cũng được” Đám trẻ xắn tay áo làm việc, đám nhỏ rất thích nhân vật chibi này cũng nhoài lên bàn vẽ chung với các anh trai.

Tô Tiếu Tiếu lặng lẽ về phòng, làm xong việc tốt không để lại tên.

Hôm nay Hàn Thành tăng ca đến rất muộn, anh cảm thấy tối nay sân nhà vô cùng yên tĩnh, bình thường người

còn ở trong ngõ nhỏ đã có thể nghe thấy tiếng của bọn trẻ rồi, nhưng tối nay yên tĩnh đến hơi khác thường. Anh

giơ tay nhìn đồng hồ thấy đã gần mười giờ rồi, lẽ nào đám trẻ đã ngủ hết? Gần đây không phải gần mười hai giờ tụi nhỏ mới ngủ hay sao?

Hàn Thành mang theo nghi ngờ đầy đầu vừa vào nhà đã phát hiện ra chín đứa trẻ đều đang tỳ vào bàn viết vẽ

một cách vô cùng nghiêm túc.

Hàn Thành lén đi lại gần nhìn cũng lập tức sững sờ, chợt nghĩ đến đại khái là Cố Triển Vọng yêu cầu bọn trẻ vẽ

như vậy đi, loại hình thức truyện tranh này ở trong nước cũng không thấy nhiều, ngược lại cũng mới mẻ. Hàn Thành nhìn quanh không thấy Tô Tiếu Tiếu đâu, nhìn một lúc mới quay người về phòng.

Tô Tiếu Tiếu đang đọc sách, anh đi tới cúi đầu hôn lên môi cô một cái: “Nhìn thấy tranh các con vẽ chưa? Ngược

lại

cũng thú vị.

Tô Tiếu Tiếu cong đôi mắt hôn lại anh một cái: “Thú vị, em cũng rất thích, anh đi tắm trước đi?

Đám trẻ vẽ quá nhập tâm, ngay cả Hàn Thành đi ra đi vào cũng không để ý.

Hàn Thành tắm xong trở về, Tô Tiếu Tiếu úp sách lên mặt nhưng người đã ngủ say mất rồi. Anh rón rén nhẹ nhàng lấy sách trên mặt cô đi, lại hôn lên trán cô một cái, đi đến cửa tắt đèn định đóng cửa, vừa

nhìn giờ đã thấy gần mười một giờ đêm, lại mở cửa ra ngoài nhỏ giọng nói: “Muộn lắm rồi, đi ngủ trước đi, mai

lại vẽ”

Bánh Bao nhỏ hít một hơi thật sâu, đang định hô to “cha” nhưng Hàn Thành đã đặt ngón tay đến bên miệng “suỵt” một cái: “Mẹ ngủ rồi, các con nhỏ giọng một chút.

Bánh Bao nhỏ thật sự nuốt tiếng “cha” về, cậu bé thật sự đã rất buồn ngủ rồi, Bánh Trôi nhỏ đã gục lên bàn ngủ,

Hàn Thành đi qua nhẹ nhàng bế em gái lên, lại dắt Bánh Bao nhỏ: “Đi ngủ trước nào”

Cơm Nắm cũng không ngẩng đầu lên mà nhẹ giọng nói: “Cha, bọn con còn một lúc nữa là xong rồi, trước mười

hai giờ nhất định sẽ ngủ”

Hàn Thành cũng không cưỡng chế các con, bọn trẻ đang làm chính sự chứ không phải đang chơi, sắp xếp cho

đôi long phụng thai xong anh ra ngoài nói một câu “muộn nhất không thể quá mười hai giờ” rồi về phòng ngủ. Anh ôm Tô Tiếu Tiếu vào giấc ngủ, hai vợ chồng cùng mơ mộng đẹp. Sáng ngày hôm sau Tô Tiếu Tiếu mới nói chuyện đã báo danh thi bằng lái cho anh nghe. Chuyện này Hàn Thành vẫn luôn biết, chỉ là không ngờ cô vừa về đã đi báo danh trước, ngoài miệng anh không

nói gì nhưng thật ra trong lòng có hơi lo lắng cho cô, nói một cách uyển chuyển: “Hôm nay phòng thí nghiệm

không có việc gì, anh xin thầy nghỉ một hôm đi tập lái cùng em.

Hàn Thành nói như vậy khiến Tô Tiếu Tiếu đang nằm trên giường cũng sợ tỉnh táo hơn không ít, đều đã tăng ca đến tận mười giờ mà còn nói không có việc gì sao? Nếu như cùng cô qua đó vậy lời nói dối “chồng tôi đã dạy tôi

lái xe” đó không phải sẽ lộ hay sao? Không phải anh sẽ biết cô biết lái xe sao? Hiển nhiên không thể để anh đi

cùng rồi.

973 chữ

Chương 661: Chỗ nào đó không đúng

“Không cần không cần, tự em đi là được, anh đi em cũng chỉ áp lực hơn ngược lại tập không tốt, cũng sẽ vô cùng

căng thẳng”

Hàn Thành nhìn cô với vẻ nghi ngờ, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Tô Tiếu Tiếu không cho anh cơ hội nghĩ ngợi, lại sử dụng chiêu vạn thức vạn linh, hai tay móc lên cổ Hàn Thành

hôn lên môi anh, giọng nói vừa mềm vừa làm nũng: “Nói được đi mà, anh chỉ có thể nói được, anh nhất định phải

nói được. Nói một câu lại hôn một cái.

Hàn Thành làm sao chống đỡ được chiêu dày vò người này của cô? Ánh mắt tối lại, quay người đảo khách làm

chủ hôn lên môi cô, giọng nói khàn khàn bảo: “Lần nào cũng dùng chiêu này, xem anh thu phục em thế nào.”

Sáng ngày hè nhưng trong phòng là một cảnh xuân.

Một lần thu phục này của Hàn Thành làm xong đã gần tám giờ, Tô Tiếu Tiếu lại ngủ say, anh không biết mấy giờ

cô phải tới sân tập lái nhưng cũng không đánh thức cô, ngược lại đến căn phòng bên cạnh gọi Cơm Nắm dậy. mười hai giờ Cơm Nắm mới ngủ, hôm nay không có việc gì vốn cậu bé dự định ngủ đến mười giờ mới

Tối

Bình Luận (0)
Comment