Thập Niên 70: Mẹ Kế Nuôi Con ( Dịch Full )

Chương 227 - Chương 662: Cha Lo Cho Mẹ

_xz1lstb

qua

dậy, nghỉ hè có đôi khi bọn trẻ phải đến chiều mới chạy bộ, tóm lại Hàn Thành cho các con nhiệm vụ một ngày ít

nhất phải rèn luyện hơn một tiếng, còn thời gian tự mình sắp xếp.

Kết quả còn chưa đến tám giờ đã bị cha lôi từ trong ổ chăn ra, Cơm Nắm tỉnh lại đã cáu bẩn.

Cậu bé mở một mắt nửa tỉnh nửa mê nhìn cha mình: “Cha ơi, cha gọi con sớm như vậy làm gì? Chiều con dẫn

mọi người đi bơi, sẽ không bỏ lỡ việc rèn luyện đâu mà!”

Hàn Thành vỗ mông con trai lớn, gần đây tiểu từ này không ngừng gầy đi, đã sắp cao đến cằm anh, nét mặt vẫn còn rất trẻ con, nhưng cũng tính là thiếu niên nhỏ rồi, không thể đánh vẫn có thể dọa một chút. “Cha sắp xếp cho con một nhiệm vụ, hôm nay mẹ phải tới bãi tập lái học lái xe, nhưng cha có chuyện không thể đi được, con và Trụ Tử hoặc là Đại Bảo Tiểu Bảo ít nhất hai người đi cùng mẹ, bảo vệ mẹ cho tốt, biết chưa?” Cơm Nắm cho rằng mình đang nằm mơ, lại mở một mắt còn lại nhìn cha với vẻ khó tin: “Cha, mẹ đi tập xe thôi

chứ có phải đi tới đầm rồng hang hổ gì đâu, tại sao cần dùng từ bảo vệ này chứ?”

Hàn Thành hít một hơi thật sâu: “Bãi tập lái toàn là đàn ông” Anh cũng không muốn giải thích quá nhiều với tiểu

này.

tử thối Cơm Nắm càng mơ hồ hơn: “Bọn con đi cùng cũng là đàn ông mà, đều là đàn ông thì đã sao? Nhà mình ngoại trừ

mẹ và Bánh Trôi nhỏ ra đều là đàn ông cả mà.

Cơm Nắm lớn lên có cao cỡ mấy cũng chỉ là một học sinh tiểu học mười tuổi, làm sao hiểu được những tâm lý

quanh co mười tám khúc đó của đàn ông.

Hàn Thành không có cách nào khác mà chỉ có thể nói: “Tóm lại con bảo vệ mẹ cho tốt, không cho huấn luyện

viên hoặc những học viên khác quá lại gần mẹ, nói chuyện thì được nhưng tuyệt đối không thể ra tay đụng vào

mẹ, đụng vào đâu cũng không được.

Lúc này Cơm Nắm mới hiểu ra, “à” dài một tiếng với vẻ ý vị sâu xa, sau đó chào kiểu quân đội với Hàn Thành:

“Tuân lệnh cha, đồng chí Cơm Nắm đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, con sẽ bảo vệ mẹ của con thật tốt, tuyệt đối

không để bất cứ giống đực nào lại gần mẹ, ruồi đực cũng không được luôn!”

Hàn Thành: “…” Đứa con trai này thật sự càng ngày càng thiếu đòn.

Tô Tiếu Tiếu dẫn Cơm Nắm và Tiểu Bảo tới bãi tập lái, đều là sau khi đến nơi mới phản ứng lại được, cô tới tập xe

dẫn hai đứa trẻ qua đây làm gì?Không đúng, sáng nay Cơm Nắm nói thế nào nhỉ? Là muốn tới đây xem mẹ tập lái thế nào để sau này khi bọn trẻ thi cũng dễ hiểu hơn.

Năm nay Cơm Nắm mới mười hai tuổi, đợi đến khi cậu bé có thể thi bằng lái đã là chuyện của sáu năm sau, cậu bé biết sớm như vậy làm gì?

Tô Tiếu Tiếu nhìn hai đứa lớn với vẻ cảnh giác: “Cơm Nắm, Tiểu Bảo, mẹ nói với các con, trước mười tám tuổi các con tuyệt đối không thể đụng vào vô lăng, biết chưa?”

Cơm Nắm còn đang tìm “ruồi đực” đột nhiên nghe thấy mẹ nói như vậy chợt giật mình “a” một tiếng.

Tô Tiếu Tiếu thấy Cơm Nắm nhìn chằm chằm vào xe đến xuất thần lại càng kiên định với suy nghĩ của mình hơn, cô đi đến trước mặt Cơm Nắm, chống nạnh nhìn cậu bé.

Cơm Nắm thu lại tầm nhìn, nhìn về phía người mẹ còn thấp hơn cả mình quả thật cần mình bảo vệ này, cậu bé ôm vai mẹ hỏi: “Sao vậy mẹ?”

“Mẹ nói cho dù các con có suy nghĩ gì, trước mười tám tuổi tuyệt đối không được phép đụng vào vô lăng, còn cả Tiểu Bảo nữa, nghe thấy chưa?”

1039 chữ

Chương 662: Cha lo cho mẹ

Tiểu Bảo đáp: “Cô ơi, cháu nào có cơ hội đụng vào vô lăng đâu mà” Cậu bé chỉ muốn đụng vào máy kéo của cha cũng đã không có cơ hội rồi, từ sáng đến tối nhìn chằm chằm vào máy kéo còn hơn cả trâu như thể sợ nó tự mình chạy mất.

Cơm Nắm chớp mắt, cảm thấy mẹ vô cùng đáng yêu: “Mẹ ơi, mẹ cho rằng bọn con theo mẹ tới đây là muốn học lái xe sao?”

Tô Tiếu Tiếu học bộ dáng của cậu bé chớp mắt nhìn: “Lẽ nào không phải sao? Bằng không tại sao không đi chơi mà theo mẹ tới đây”

Cơm Nắm đáp: “Mẹ ơi, thật ra cha lo cho mẹ, nói bãi tập lái toàn là đàn ông nên kêu con và Tiểu Bảo tới bảo vệ mẹ, cha nói tốt nhất ngay cả ruồi đực cũng không cho nó lại gần mẹ đó.

Hàn Thành ở tận phòng thí nghiệm đại học xa xôi đột nhiên hắt xì một cái, anh cũng bối rối, sao trời nóng như vậy lại đột nhiên hắt xì.

Cơm Nắm bán đứng cha mình mà không hề có một chút áp lực tâm lý nào, ở trước mặt mẹ thân yêu cha cũng chỉ là phù du mà thôi.

Tô Tiếu Tiếu run rẩy một lúc mới lấy lại được bình tĩnh, sáng nay thấy Hàn Thành thành thật đi làm còn tưởng mỹ nhân kế của mình đã thành công, không ngờ lại phái hai “đặc vụ” nhỏ này qua đây, đáng tiếc, hai “đặc vụ” nhỏ này cũng là người của cô.

Cô dùng mỗi tay ôm một đứa trẻ: “Con à, lát nữa cho dù các con nhìn thấy gì cũng đừng nói cho đồng chí Hàn Thành biết được không?”

Huấn luyện viên mặt đen ngày hôm qua đỗ xe trước mặt bọn họ, đứng ở bên ngoài xe nói lảm nhảm một đống thứ vượt quá phạm vi kiến thức của Cơm Nắm và Tiểu Bảo. Bọn trẻ hoàn toàn nghe không hiểu nhưng Tô Tiếu Tiếu lại liên tiếp đáp, rồi lại nhìn thấy cô lên xe vững vàng lái xe đi, rồi lại chẳng hiểu sao tìm mấy cái khoanh tròn dùng đủ loại phương hướng đỗ xe lại, rồi lại đi đường cong leo lên một dốc nhỏ như đi chơi, sau đó lại lái xe về, dừng xe ngừng máy kéo phanh tay rồi xuống xe, hỏi huấn luyện viên mặt đen đang mang vẻ mặt phức tạp: “Thầy Lý, là như vậy sao?”

Mặt của thầy Lý càng ngày càng tối tăm, kỹ thuật lái xe này còn tốt hơn cả anh ta, anh ta còn có thể nói gì còn

có thể dạy gì nữa, chỉ đành bới móc: “Đã làm thủ tục ở cơ quan Quản lý các phương tiện Cơ giới chưa, đã làm nhiệm vụ trên đường chưa?”

Đúng vậy, thời buổi này thi lái vẫn chưa có thi lý thuyết cũng chính là thi viết, cho nên ngoại trừ có sự đồng ý của lãnh đạo đơn vị, thông qua kiểm tra chính trị, còn phải đến cơ quan Quản lý các phương tiện Cơ giới xử lý thủ tục, sau đó mình phải bớt thời gian cùng đồng chí cảnh sát giao thông đi tới đường làm nhiệm vụ, đứng bốt một tháng đến mấy tháng khác nhau, đợi hoàn toàn quen với quy tắc giao thông mới có thể tới trường học lái xe, trước khi Tô Tiếu Tiếu tới trường lái báo danh đã đứng bốt qua.

Cô có hơi cạn lời, vừa cười vừa nhìn thầy Lý: “Thầy Lý, đồng chí phụ trách báo danh của các anh rất có trách nhiệm, nếu như thủ tục không đủ, bọn họ sẽ không tiếp nhận một học viên như tôi, trước đó còn lo một đồng chí nữ như tôi không thể học được còn khuyên tôi về nữa.

Thầy Lý còn có thể nói gì được nữa.

“Chồng cô đã dạy cô hết tất cả rồi, tôi cũng không còn gì để dạy nữa, cô tới bên văn phòng xác nhận thời gian thi một chút, sau đó còn có một bài thi lái đường dài nữa, đợi thi xong cái này rồi nói sau.

Tô Tiếu Tiếu chớp mắt, lâu như vậy cô chưa đụng vào vô lăng tốt xấu gì cũng cho cô luyện thêm vài lần chứ.

Thầy Lý: “Còn không đi, muốn ở lại nơi này thay thế vị trí của tôi làm huấn luyện viên sao?”

Thầy Lý nói xong mặt mày u ám rồi lên xe, rừ rừ rừ lái xe đi mất.

Tô Tiếu Tiếu đi tới văn phòng xác nhận thời gian thi, hẹn là ba ngày sau.

Bọn họ từ lúc vào đến lúc ra khỏi bãi tập trước sau đại khái cũng chỉ nửa đến một tiếng.

Cơm Nắm và Đại Bảo anh nhìn em em nhìn anh, vẻ mặt nghi ngờ cuộc đời, bọn trẻ cũng chưa thấy đến vài người mà chỉ thấy một con ruồi đực là huấn luyện viên. Thế là học lái xe xong, huấn luyện viên mặt mày tối tăm nói có vài câu, Tô Tiếu Tiếu đi lên chạy một vòng là đi thi luôn.

“Mẹ ơi, mẹ học lái xe cũng quá như trò trẻ con rồi, không đúng, chú mặt đen nói cha từng dạy mẹ, cha dạy mẹ khi nào sao con không biết. Cái đầu thông minh của Cơm Nắm đã hoàn toàn không đủ dùng.

Tiểu Bảo thì nói: “Cô ơi, cô thật lợi hại, huấn luyện viên mặt đen cũng nói không còn gì dạy cô, còn nói cô có thể làm huấn luyện viên nữa

Tô Tiếu Tiếu đặt ngón trỏ bên môi “suỵt” một tiếng, mỗi tay khoác một đứa trẻ: “Đây là bí mật, đã nói không được phép nói cho đồng chí Hàn Thành rồi cơ mà, các con chỉ cần nói hôm nay mẹ rất cố gắng tập lái, tập vô cùng tốt là được, đi đi đi, mẹ dẫn các con đi ăn đồ ngon

1034 chữ

Chương 663: Gà rán và pizza

Hai đứa trẻ từ nhỏ cũng nghe lời Tô Tiếu Tiếu nhất, hiển nhiên cô nói gì chính là cái đó, chưa bao giờ từng nghi ngờ lời cô.

Tô Tiếu Tiếu vốn muốn thưởng cho bọn trẻ ăn gà rán hoặc là pizza, nhưng mấy thứ này phải đến giai đoạn giữa và sau thập niên tám mươi mới truyền đến tổ quốc, ngược lại đợi sau khi phố ẩm thực của Cố Triển Vọng mở có thể kiến nghị ngăn một cửa tiệm nhỏ để mở một tiệm gà rán.

Phải biết rằng năm đó khi những món ăn nhanh phương tây này xuất hiện giống như một cơn lốc xoáy càn quét thị trường ẩm thực trong nước, không biết kiếm được bao nhiêu tiền. Nếu như cô nhanh chóng giành được một ít thị phần trước khi bọn họ tiến vào thị trường thì có thể kiếm được một khoản lớn.

Dù sao cũng không có đứa trẻ nào không thích ăn gà rán và pizza, đừng nói là trẻ con mà cho dù là người lớn cũng vô cùng thích ăn, đổi lại là người hợp tác khác Tô Tiếu Tiếu chưa chắc sẽ đề nghị bán những thứ này, nhưng ngài Cố từ Tây về đây, nói không chừng sẽ có chung ý tưởng với cô.

Cuối cùng ba người tìm được một tiệm nhỏ bán gà nướng, ăn một bữa thịnh soạn no nê, cảm thấy mùi vị không tệ còn gói thêm hai con mang về.

Tô Tiếu Tiếu mang gà nướng về “Tam Xan Tứ Lý” kêu Bạch Lan và chú lão Dương cũng tới nếm thử. Sau khi chú lão Dương ăn xong có nói: “Tiếu Tiếu, con gà nướng này rất dễ làm, chú cảm thấy chúng ta có thể bán thứ này, dù sao buổi tối cũng không có việc gì làm, bày cái lò nướng ở ngoài cửa đặc biệt bán gà rán đi Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Như thế quá vất vả, tạm thời không cần thiết phải làm vậy, sau này cháu sẽ mở một cửa tiệm chuyên bán gà nướng, nếu như các chú không ngại vất vả muốn luyện tay cũng được, nhưng đó là khoản thu nhập thêm của các chú, không thể tính vào trong khoản công, chỉ có thể vào túi riêng của các chú, bằng không cháu không đồng ý.

Bạch Lan và chú lão Dương đưa mắt nhìn nhau, cũng thấy vô cùng bất đắc dĩ, Tô Tiếu Tiếu thật sự không giống một bà chủ, cô mở tiệm nhà hình như thật sự là vì giải quyết vấn đề ăn uống của các con, nhưng cũng không phải bữa nào các con cũng ăn ở trong tiệm. Có đôi khi Trụ Tử và Cơm Nắm muốn đổi khẩu vị cũng sẽ dẫn bọn

trẻ ra ngoài ăn.

Bọn họ đều cầm tiền lương chỉ có Tô Tiếu Tiếu là không lấy tiền lương, giống như gần đây lại có thêm vài đứa trẻ

ăn cơm cô cũng sẽ ung dung thản nhiên móc túi riêng mua không ít đồ về mà không thêm một đồng nào vào khoản công hết, lợi nhuận trong tiệm cũng sẽ chia theo thỏa thuận đã nói trước đó, số lẻ dôi ra cô sẽ cầm cho bà nội Điềm Điềm, nói là tiền thưởng thêm, sao trên đời này lại có một người tốt như vậy chứ. Bạch Lan nói: “Tiếu Tiếu à, em quá phúc hậu, em ở ngoài mà như thế sau này sẽ chịu thiệt lớn đó, em không đồng ý bọn chị cũng phải làm, cho dù khoản ở Tam Xan Tứ Lý thì em cũng lỗ trắng mắt ra rồi đấy?

Chú lão Dương gật đầu: “Đúng, hoặc là không làm, hoặc chính là doanh thu của tiệm

””

Tô Tiếu Tiếu bật cười, lời này nói ra trước không nói bảng hiệu của “Tam Xan Tứ Lý” tốt như vậy, khách khứa mỗi ngày vẫn nườm nượp không dứt như cũ, gà nướng thơm như thế, ngày hè mọi người đều thích ở bên ngoài hóng mát, buổi tối bày ở cửa mấy cái bàn nhỏ, người trong tay có tiền để không đều sẽ nỡ mua một con gà nướng chia cho bạn tri kỷ ăn, uống qua vài chén nói chuyện phiếm với nhau, sao có khả năng lỗ được, bận không làm xuể

còn có khả năng

Tô Tiếu Tiếu cũng không nói lại được bọn họ, chỉ có thể bảo: “Vậy cũng phải giới hạn, nhiều nhất chỉ nướng tám đến mười con trong thời gian sắp xếp được là được, thật sự đừng để mệt quá, dù sao cơ thể mới là tiền vốn của cách mạng.

Bạch Lan nói: “Bọn chị biết, khách trong tiệm đều có quan niệm thời gian, trên cơ bản bảy giờ đã đóng cửa không có việc làm rồi. Bọn chị lớn tuổi ngủ cũng không được bao nhiêu giấc, khoảng thời gian này bán thêm vài con gà nướng đến mười giờ thu sạp là vừa vặn.

Mọi người đều thương Bánh Bao nhỏ, để lại cho cậu bé một cái đùi gà, Bánh Bao nhỏ gặm đùi gà to đầy mỡ, đầu nhỏ gật gù: “Gà nướng ngon như vậy, mọi người chắc chắn đều thích ăn, con đồng ý bán gà nướng”

cái

Tô Tiếu Tiếu ngồi xổm xuống lau dầu trên miệng con trai: “Con đó, gà nướng cũng không thể ăn mỗi ngày, phải bán cho mọi người ăn nữa.

Bánh Bao nhỏ gật đầu: “Con biết ạ, nhưng nếu như chú lão Dương và dì Lan thương con, mỗi ngày bán thừa một cái đùi gà cho con ăn đó mới là tốt nhất.

Tô Tiếu Tiếu tức giận nói: “Gà nướng đều là bán nguyên con như vậy, không có đùi gà còn thừa”

Bánh Bao nhỏ vẫn chưa chịu từ bỏ: “Gà nướng thật sự ngon quá mà, vậy mẹ ơi, con có thể dùng tiền tiêu vặt của con mỗi ngày, không, mỗi tuần mua một con gà nướng để ăn không?”

990 chữ

Chương 664: Giấu đầu hở đuôi

Tô Tiếu Tiếu thật sự không có cách nào với đứa con trai phàm ăn này: “Được, nhưng một tuần chỉ có thể ăn một

lần”

Bạch Lan vừa cười vừa bảo: “Không nhận tiền của Bánh Bao nhỏ, mỗi tuần Bánh Bao nhỏ có thể ăn miễn phí một

lần”

Bánh Bao nhỏ gặm đùi gà, hai bàn tay mũm mĩm vỗ vào nhau, dùng sức cắn một miếng thật to, giọng nói không rõ ràng: “Được ạ, cảm ơn dì Lan, cảm ơn chú lão Dương, cảm ơn người mẹ mà con yêu nhất, nhất, nhất!” Tóm lại chuyện bán gà nướng đã quyết định như vậy, ba người Tô Tiếu Tiếu cũng hoàn toàn không ngờ chỉ thuận tay đóng gói hai con gà nướng mang về lại ra một mục kinh doanh mới.

Buổi tối Hàn Thành trở về quả nhiên gọi Cơm Nắm tới thư phòng, dùng lời tốt đẹp là hỏi bài trên lớp của Cơm

Năm.

Tô Tiếu Tiếu chỉ cười mà không nói, cũng không biết bạn học Cơm Nắm thi cuối kỳ các môn học đều đạt điểm tuyệt đối còn có gì cần khảo nữa, cái cớ này của đồng chí Hàn Thành thật sự là giấu đầu hở đuôi.

Cơm Nắm có thể bán đứng cha nhưng cậu bé tuyệt đối không bán đứng mẹ, dựa theo lý do thoái thác trước đó

mà Tô Tiếu Tiếu đã nói sẵn để gạt cha mình.

Hôm sau, các công nhân nhỏ đang nghỉ hè dậy rất sớm làm việc.

Ông chủ Cố suy nghĩ chu đáo, sáng sớm đã phái trợ lý tới đợi trước cửa nhà họ Hàn, chín đứa trẻ vừa xuất hiện

trợ lý đã lập tức xuống xe mở cửa xe cho bọn trẻ, cũng may ông chủ đã tính toán trước kêu anh ta lái cái xe lớn nhất qua đây, bằng không sẽ không đủ cho nhiều người ngồi như vậy.

Cố Triển Vọng tính chuẩn thời gian đứng ở cửa trung tâm thương mại đón tiếp, nhìn thấy đám trẻ lần lượt nhảy

xuống khỏi xe, một cảm giác tự hào khó giải thích được đột nhiên sinh ra. Đây chính là hình ảnh thu nhỏ của hàng ngàn hàng vạn thiếu niên nước ta, hăng hái phấn chấn mạnh mẽ, đợi những thiếu niên này trưởng thành sẽ chân chính trở thành sức mạnh trung kiên xây dựng tổ quốc, cũng chính là khi dân tộc ta thật sự vùng dậy. Những đứa trẻ này cũng thật không khiến anh ta thất vọng, Cố Triển Vọng nhìn tranh nhân vật sau khi được sửa lại, cả người đều kích động siết chặt nắm tay, nói liền vài chữ “tốt” chỉ hận không thể ôm Bánh Bao nhỏ gần anh

ta nhất lên thơm một cái.

“Sao các cháu lại lợi hại như vậy, đều là thiên tài cả sao? Đây chính là truyện tranh, đây mới là truyện tranh chân

chính”

Cũng không phải nói phương án ban đầu không tốt, kết hợp với tình hình trong nước hình tượng nhân vật như vậy cũng không sai một chút nào cả, cũng là cách vẽ trong nước đã quen, nhưng toàn bộ sự bất ngờ của Cố Triển Vọng chỉ xuất phát từ kỹ năng vẽ của đám trẻ và ý tưởng kỳ diệu trong chuyện xưa. Mà loại này mới là truyện tranh chân chính, mới là bất ngờ mà anh ta luôn muốn có. Trước đó anh ta vẫn luôn không nhắc đến suy nghĩ của mình là vì cảm thấy phải cho đám trẻ phát huy thứ mà

bản thân muốn biểu đạt, chứ không phải do anh ta cưỡng chế đặt một hình tượng nào đó rồi lại kêu đám trẻ chấp nhận, như vậy nhất định sẽ giới hạn sự phát huy của đám trẻ, nhưng anh ta hoàn toàn không ngờ cho dù anh ta không nói gì cả bọn trẻ vẫn vẽ được ra, ngoại trừ thiên tài, anh ta thật sự không nghĩ ra được tính từ gì

khác.

Cơm Nắm lắc đầu nói: “Bọn cháu không phải thiên tài, mẹ cháu mới là thiên tài. Trong thế giới của Cơm Nắm và toàn bộ đám trẻ nhỏ, Tô Tiếu Tiếu mới là thiên tài chân chính vì cho dù là ở lĩnh vực gì, trong mắt đám trẻ cô

cũng là người thầy hướng dẫn của bọn trẻ, vẫn luôn dẫn dắt bọn trẻ trên con đường trưởng thành đi đến hướng

tốt nhất. Chuyện tập lái hôm qua cũng thế, đương nhiên Tô Tiếu Tiếu cũng không biết hình tượng của mình đã cao lớn hơn rất nhiều trong mắt Cơm Nắm và Tiểu Bảo được chính mắt nhìn thấy cô lái xe.

Cố Triển Vọng suy nghĩ lời nói của Cơm Nắm, kinh ngạc hỏi: “”Cháu nói đây là tranh Tô Tiếu Tiếu vẽ?”

Cơm Nắm lắc đầu: “Trình độ của mẹ cháu không kém như vậy đâu, đây là bọn cháu vẽ”

Cố Triển Vọng: “Trình độ này kêu kém là mắng ai vậy?”

Cơm Nắm tìm trong cặp của mình lấy bản thảo mà Tô Tiếu Tiếu đã vẽ ra: “Đây mới là tranh mà mẹ cháu vẽ.

Cố Triển Vọng mở ra nhìn lại sững sờ.

Cố Triển Vọng không hiểu tranh cũng có thể nhìn ra được kết cấu này quả thật hoàn mỹ, không có kỹ năng

mười mấy hai chục năm không thể vẽ ra được đường nét như vậy đi?

Nếu như không có cuộc đối thoại này, đám người Cơm Nắm vẽ đã không còn gì để bới móc, nhưng so với Tô Tiếu Tiếu mới biết cái gì gọi là thời gian có công, thứ cần dựa vào thời gian lắng đọng mới ra dù có thiên phú bao

nhiêu cũng không thể thay thế được.

1053 chữ

Chương 665: Quyền phát ngôn

“Tô Tiếu Tiếu đã bắt đầu vẽ từ nhỏ rồi sao?”

Chuyện này Đại Bảo và Tiểu Bảo vô cùng có quyền phát ngôn.

Đại Bảo từ lúc ba tuổi đã theo cha mẹ đi học ở nhà trẻ đơn vị, còn Tiểu Bảo vẫn luôn cùng “Tô Tiếu Tiếu” trưởng

thành, cũng là cô dạy vỡ lòng, cậu bé có quyền phát ngôn nhất: “Đúng ạ, ông nội và bà nội của cháu đều nói từ nhỏ cô đã thích viết chữ vẽ tranh còn có đọc sách nữa, cho nên cô là sinh viên đại học đầu tiên trong thôn bọn cháu, còn là vào đại học với thân phận thủ khoa, bọn cháu đều là do cô dạy hết.

Quả thật, cho dù là nguyên chủ hay là Tô Tiếu Tiếu xuyên tới đây đi học viết chữ vẽ tranh gần như chính là

chuyện bọn họ cầm bút lên là có thể bắt đầu làm được, đều đã thành bản năng khắc vào trong DNA nên làm sao có thể kém được?

Cố Triển Vọng gật đầu: “Tốt lắm, vô cùng tốt, các cháu đều mang tới bất ngờ rất lớn cho chú, cứ làm theo cái

này đi, những cái khác các cháu tự xem sao mà làm, chú sẽ không hỏi nữa, đến giờ trực tiếp đi xem thành phẩm thôi, đúng rồi, đại khái các cháu cần bao nhiêu ngày?”

Cơm Nắm đáp: “Khoảng một tuần ạ, bọn cháu dự định chia thành hai tổ, Trụ Tử và Bánh Đậu nhỏ phụ trách

tường ngoài, cháu dẫn những người khác phụ trách bức tường này. Cá Nhỏ, Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ tự

do phát huy, chỉ ở bên dưới cùng tô điểm một vài thứ không liên quan đến chủ đề chính, hiệu quả cuối cùng cho ra chưa chắc đã hoàn mỹ nhưng sẽ trẻ con và thú vị hơn.

Cố Triển Vọng gật đầu: “Như vậy rất tốt, những hoa cỏ, côn trùng và kẹo ngẫu hứng dưới tường ở Tam Xan Tứ

Lý đều rất đẹp”

Cơm Nắm gật đầu đáp: “Là như vậy, mẹ cháu nói trẻ con cũng có lợi của trẻ con, người cùng với tuổi tác càng

lớn lên thứ vẽ ra và viết ra hiển nhiên cũng sẽ có thêm phần đẽo gọt, đồng thời cũng sẽ mất đi linh khí và vẻ

ngây thơ chất phác một chút. Vẻ non nớt của đám người Bánh Bao nhỏ vừa vặn bổ sung phần linh khí này, như vậy tác phẩm nhìn như không hoàn mỹ nhưng chỉnh thể mới gần hòa hợp và cân bằng nhất.

Cố Triển Vọng vỗ vai Cơm Nắm: “Tô Tiếu Tiếu là một đồng chí nữ rất giỏi, kiến thức và chiều sâu tư duy của cô

ấy đã vượt qua phần lớn người, cũng là giáo viên cuộc đời tốt nhất của các cháu. Tuy rằng cô thoạt nhìn yếu đuối và yểu điệu như vậy nhưng cô là người mạnh mẽ trong lòng chân chính.

“Cái đó là hiển nhiên rồi ạ!” Đám trẻ đều rất tự hào, cũng không thể đồng ý hơn được.

Lời không nói nhiều nữa, muốn tranh thủ có nhiều thời gian đi chơi một chút thì đám tẻ nhất định phải giành

từng giây từng phút bắt đầu làm việc.

Bản thảo đều đã cho ra, dựa theo nó mô phỏng lên tường không phải chuyện gì khó lắm, nếu không phải diện tích quá lớn còn phải lên màu thì trong một ngày bọn trẻ cũng có thể làm xong.

Kỳ nghỉ hè này, Tô Tiếu Tiếu không thể nghi ngờ gì lại thành người nhàn rỗi nhất trong nhà.

Cả ngày Hàn Thành ngâm mình ở phòng thí nghiệm, ngay cả cơm trưa cũng giải quyết ở trường học, đám trẻ

đều đi “làm công hè” đến ngay cả đôi long phụng thai nhỏ tuổi cũng đi làm việc theo. Cố Triển Vọng cũng sẽ lo cơm nước, ngược lại cô cũng ngại mình quá mức an nhàn.

Ngủ nướng một giấc tỉnh lại tùy tiện ăn chút bánh quy và sữa bò, cô bắt đầu quy hoạch phố ẩm thực trong lời Cố

Triển

Vọng.

Cố Triển Vọng có quan hệ mật thiết với chính phủ chắc chắn đã có được tin tức cụ thể gì đó hoặc là lấy được đặc quyền gì, cá nhân kinh doanh hợp pháp hóa là điều tất yếu cho việc phát triển kinh tế xã hội, chính phủ chắc

chắn cũng sẽ nhìn thấy một điểm này, nói không chừng trung tâm thương mại của Cố Triển Vọng chính là một

thí điểm cho việc cá nhân kinh doanh hợp pháp, chẳng qua văn kiện của Đảng có khả năng còn cần một chút thời gian mới có thể phê xuống.

Nhưng vấn đề trang trí trong trung tâm thương mại cũng không dễ làm, đợi đến khi thật sự đưa vào kinh doanh

còn cần thời gian một hai năm nữa, tiết điểm đầu năm tám mươi này cũng vừa vặn là thời điểm ban hành giấy phép kinh doanh cho hộ cá thể, thời gian cũng vừa vặn đối chiếu, chắc hẳn là như thế.

Tô Tiếu Tiếu cảm thấy nhân lúc có thời gian, giai đoạn đầu làm thêm công tác chuẩn bị một chút cũng không

xấu. Nếu trung tâm thương mại này lớn bằng vài trung tâm thương mại thủ đô vậy tự mình kiểm soát toàn bộ sẽ không thực tế, có thể một nửa là tự chủ kinh doanh, làm các món ẩm thực đặc sắc ở các vùng miền, còn một nửa khác dùng để quảng cáo cho thuê, tìm vài quán bảng hiệu tốt, làm được món ngon bản địa vô cùng chính thống để tạo độ nổi tiếng, không thể nói tạo ra bước ngoặt mới ở đô nhưng ít nhất phải làm đến mức toàn bộ người gần đây muốn ra tiệm ăn cơm sẽ không lập tức nghĩ đến tiệm cơm quốc doanh, cũng không phải đến những cửa hàng chuyên môn ăn gà nướng nào đó, mà là trung tâm của bọn họ, có thể làm được như thế đã rất

thành công rồi.

988 chữ

Chương 666: Bản kế hoạch

Tô Tiếu Tiếu còn “trộm” hình thức kinh doanh ở hiện tại, quảng trường ẩm thực sẽ có một cánh cổng lớn để

bước qua, trung tâm quảng trường là bàn ghế ăn chung, xung quanh là các loại tiệm nhỏ, muốn ăn gì thì chọn cái đó, dựa vào số để nhận bữa, vị trí cũng tùy tiện ngồi, có thể thêm đơn bất cứ lúc nào, môi trường dùng bữa cũng phải thiết kế ấm áp thoải mái một chút, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy khách tới như mây tới chắc hẳn không có

gì.

vấn đề Bản kế hoạch của Tô Tiếu Tiếu vừa viết ra đã quên ăn quên ngủ, đến lúc hoàn thành bản thảo đã gần đến mười rưỡi, đã sắp đến giờ cơm trưa rồi.

Cô nhìn ánh mắt trời tự do nóng hầm hập ra ngoài cửa sổ, hình như sau khi xuyên qua đây vẫn là lần đầu tiên cô

giống như bây giờ, có một khoảng thời gian nghỉ ngơi hoàn toàn thuộc về mình, khỏi phải nói, ngược lại cũng rất không thích ứng được.

Tiếp theo nên làm gì mới được đây? Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi, quyết định sẽ đi đưa cơm trưa tình yêu cho nhóm nghiên cứu đang dấn thân vào công tác nghiên cứu khoa học vĩ đại.

Cô nói làm là làm, chỉnh sửa lại thay một bộ đồ sau đó lập tức đi tới Tam Xan Tứ Lý. Còn một giờ nữa mới tới giờ cơm, giờ này Bạch Lan và chú lão Dương thường đã chuẩn bị xong toàn bộ món ăn,

món ăn cần đun nóng cũng đã gần có thể ra khỏi nồi. Mấy món loại chiên xào đợi người vừa đến lập tức cho vào

chảo xào cũng có thể lên món ngay. Trong thực đơn mùa hè còn tặng kèm một bát canh đậu xanh hoặc là loại nước đường khác, trên cơ bản đều là buổi sáng chuẩn bị xong, để nguội rồi buổi trưa trực tiếp ra món. Tóm lại, hiệu suất lên món vô cùng cao, toàn bộ mọi thứ đều tiến hành đâu ra đấy. Khi bà nội Điềm Điềm không có việc gì làm cũng sẽ ngồi chơi với Điềm Điềm trước bàn đá trong sân. Lúc Tô Tiếu Tiếu tới, bà nội Điềm Điềm kéo cô qua một bên với vẻ thần bí, sáp lại bên tai cô nhỏ giọng nói: “Lát

nữa cháu hãy vào.

Tô Tiếu Tiếu nhìn vào tro nhà theo bản năng nhưng cũng không nhìn thấy gì cả, lại quay đầu qua hỏi: “Sao thế

a?”

Bà nội Điềm Điềm che miệng cười, mới bảo: “Chuyện tốt.

Tô Tiếu Tiếu chưa phản ứng lại ngay được: “Chuyện tốt?”

“Chính là hai người Tiểu Bạch và lão Dương đó. Bà nội Diềm Điềm sáp hai ngón tay cái thành một đôi đụng vào

nhau một cái, cười thần bí: “Chuyện tốt gần kề rồi.

Tô Tiếu Tiếu trợn mắt há hốc mồm chỉ vào bên trong, nhìn bà nội Điềm Diềm, khoảng thời gian này cô ngoại trừ

về thôn Tô Gia và đi hai chuyến tới bãi tập lái ra cũng không làm chuyện gì thì phải? Rốt cuộc cô đã bỏ lỡ chuyện

gì?

Bà nội Điềm Điềm gật đầu: “Chính là như vậy, nhưng cháu đừng nói ra ngoài trước, hình như bọn họ vẫn chưa dự định công khai, lão Dương vất vả lắm mới bước ra bước đầu tiên lỡ như lại rụt về vậy thật sự không được. Tô Tiếu Tiếu khép miệng lại, miễn cưỡng chấp nhận sự thật này, cũng không phải không thể chấp nhận được mà

cô chỉ hơi bất ngờ mà thôi.

Nhưng cũng có thể hiểu được, Bạch Lan là một quả phụ nuôi con khôn lớn, bây giờ con trai lên đại học sắp có thể ra ngoài xã hội, cũng xem như là một tâm nguyện đã hoàn thành. Chú lão Dương tai không tiện, sống một mình cho đến nay, hai người sớm chiều tương tác suốt thời gian dài như vậy, đối phương có tính cách gì, tính khí

thế nào, có hợp hay không hiển nhiên đều đã tìm hiểu rõ ràng. Hai người cũng đều là người tốt phúc hậu so với những tổ hợp kết hôn mù quáng sáp lại một chỗ góp gạo thổi cơm chung còn đáng tin hơn nhiều.

Ngay cả người đã qua sáu mươi như Hàn Tùng Bách còn tìm được một người bạn, bọn họ mới hơn bốn mươi

tuổi, cuộc sống tốt sau này vẫn còn dài mà.

Tính ra như vậy, Tô Tiếu Tiếu cảm thấy cặp đôi Bạch Lan và chú lão Dương này cũng được xem là một mối nhân

duyên

cực tốt.

“Thím yên tâm, cháu sẽ giả vờ như không biết gì cả, thím cũng đừng quá rõ ràng, hai người này da mặt mỏng,

đợi khi bọn họ muốn công khai rồi lại nói sau?

Bà nội Điềm Điềm gật đầu: “Cháu yên tâm, thím chỉ nói với mỗi mình cháu thôi, nhưng mấy đứa lớn Cơm Nắm

thông minh như vậy, thím cảm thấy rất nhanh có thể nhìn ra được, gần đây bọn họ có hơi rõ ràng” Tô Tiếu Tiếu lắc đầu đáp: “Bọn trẻ mới nhiêu tuổi thôi? Phương diện khác là thông minh nhưng phương diện này

vẫn còn chậm chạp lắm, thím yên tâm đi

Trước khi đi vào nhà bếp, Tô Tiếu Tiếu cố tình lớn tiếng nói với bà nội Điềm Điềm vài câu để nhắc nhở người bên

trong cô đã tới, sau đó vào nhà bếp cũng không phát hiện ra có gì khác thường, chỉ là sau khi nghe đồn đãi cảm thấy hình như bầu không khí quả thật có hơi không chừng mực cho lắm.

1003 chữ

Chương 667: Càng chèo càng quá mức

Thật ra nhìn kỹ thì chú lão Dương cao lớn, lại thêm tinh thần và thể xác của quân nhân, còn rất có sức hút. Bạch

Lan người cũng như tên, làn da rất trắng, khí chất cũng rất thanh nhã, hai người quả thật nhìn thế nào cũng thấy xứng hết, trước đây sao cô lại không phát hiện ra nhỉ? “Tiếu Tiếu? Tiếu Tiếu?” Tay của Bạch Lan quơ trước mặt cô.

Tô Tiếu Tiếu lấy lại bình tĩnh mới phát hiện ra mình đang chèo thuyền couple trong đầu, sờ mũi với vẻ ngại

ngùng: “Ngại quá chị Lan, em đang nghĩ mang xem nên mang gì cho Hàn Thành mà nghĩ đến thất thần luôn Bạch Lan cũng không để ý cho lắm, cười bảo: “Buổi trưa em mang cơm cho Hàn Thành sao? Hôm lòng xào dưa và cơm thịt bò xào hành, vừa khai vị lại vừa vào cơm, Hàn Thành chắc chắn rất thích ăn.

Bình Luận (0)
Comment