nay
có cơm
Bạch Lan vừa giúp Tô Tiếu Tiếu lấy cơm vừa nói: “Hai món này Bánh Bao nhỏ vô cùng thích ăn, đáng tiếc buổi
trưa thằng bé không ăn ở đây, buổi tối cũng không biết có về ăn không nữa.
Chú lão Dương nhận cơm trắng mà Bạch Lan đã xới xong theo bản năng: “Vừa ra nồi, rất nóng, em đi đựng nước
đậu xanh đi”
Bạch Lan cười một cái, gật đầu: “Được”
Tô Tiếu Tiếu nhìn mà thấy sao lại ngọt ngào như vậy chứ? Cho nên nói mấy thứ như couple này không thể chèo,
bằng không thật sẽ càng chèo càng quá mức.
Trong phòng thí nghiệm của Hàn Thành có vài người nhưng Tô Tiếu Tiếu không quen cho lắm, cũng không thể
mang theo cơm của nhiều người như vậy, cho nên cô thường sẽ thuận tiện mang cả phần của giáo viên của Hàn
Thành và trợ lý, lại thêm cả phần của mình ăn, cùng lắm cũng chỉ mang bốn phần.
Khi cô đến vừa vặn Hàn Thành và giáo viên đang định đi tới nhà ăn ăn cơm, nhìn thấy trong tay cô mang theo đồ anh vội vàng đi lên nhận: “Trời nóng như vậy không ở nhà nghỉ ngơi, chạy qua đây làm gì?”
Tô Tiếu Tiếu nhìn bộ dáng khẩn trương của Hàn Thành, vẻ mặt còn thật sự giống hệt của chú lão Dương.
Cô kêu Hàn Thành đưa hai phần khác cho thầy và trợ lý của anh rồi tìm chỗ râm mát ngồi xuống ăn cơm chung
với anh.
“Thời tiết quá nóng, lần sau đừng đưa nữa. Hàn Thành bảo.
Tô Tiếu Tiếu nghiêng đầu nhìn anh: “Nhưng em muốn ăn cơm trưa chung với anh mà? Đám trẻ đều không ở nhà,
không ai ăn cơm trưa với em hết”
Hàn
Thành sững sờ, đáp với vẻ mặt có hơi bất đắc dĩ: “Vậy trưa ngày mai anh về ăn, em đừng đặc biệt qua đây”
Tô Tiếu Tiếu nhấn vào trán anh: “Chọc anh chơi thôi, anh là đồ ngốc, hôm nay nằm lì ở trong nhà hơn nửa ngày
nhàn phát hoảng nên mới ra ngoài đi dạo, ngày mai chẳng thèm tới đâu.
Hàn Thành cong khóe môi cười: “Vậy thì tốt”
Tô Tiếu Tiếu lại chọc anh: “Anh nói như vậy là không muốn thấy em chứ gì?”
Hàn Thành lại mang vẻ mặt bất đắc dĩ: “Không có, chỉ là không muốn em quá vất vả thôi.
Tô Tiếu Tiếu lại vui vẻ: “Hàn Thành, anh thật đúng là đồ ngốc.
Tô Tiếu Tiếu gắp phần lớn thịt và cơm trong bát của mình vào bát của Hàn Thành: “Trời nóng, em ăn không vô
Hàn Thành không nói thêm gì nữa: “Trời nóng còn chạy loạn khắp nơi. Rồi đứng dậy về phòng thí nghiệm lấy
quyển sách mỏng ra giúp cô quạt gió.
Tô Tiếu Tiếu cầm quyển sách trong tay anh tự mình quạt, thi thoảng cũng sẽ giúp anh quạt vài cái lại nhìn anh
ăn cơm.
Thầy của Hàn Thành từ xa trông thấy mới quay người nói với trợ lý: “Em đó, mau tìm một đối tượng đi, em nhìn Hàn Thành nhà người ta có người vợ biết lạnh biết nóng, cuộc sống nhỏ này trải qua êm đềm bao nhiêu Trợ lý thu lại ánh mắt ngưỡng mộ: “Thầy ơi, em không tìm sao? Em là tìm không được đó, nếu như có thể tìm
được người vợ như đồng chí Tô có mười em cũng lấy về hết ấy chứ, nếu tìm một người vợ còn cần em hầu hạ cô
ấy vậy em còn không bằng viết thêm mấy bản luận văn còn hơn.
Thầy giáo cầm sách đánh anh ta: “Bớt mơ mộng viển vông đi, một người cũng không tìm được còn dám nghĩ đến
mười, nếu như em dám ngược đãi đồng chí nữ người ta thì đừng nói là học sinh của tôi. Trợ lý cười “khà khà” vài cái: “Em nói đùa, nói đùa thôi, thầy đừng tức giận mà, thức ăn ở Tam Xan Tứ Lý quả nhiên danh bất hư truyền, thật sự rất ngon đó, nếu như ngày nào cũng có thể ăn được thì tốt bao nhiêu!” Thầy giáo: “Vậy em còn không bằng đi tìm một cô vợ còn dễ hơn một chút. Trông mong vợ của Hàn Thành
người ta ngày nào cũng đưa cơm trưa cho em, nghĩ cái gì thế?
Trợ lý: “…”
Mấy ngày gần đây trong cửa tiệm thật sự yên ắng, ngay cả Kẹo Bông Gòn cũng không thích làm ầm ĩ, ngoanngoãn nằm dưới bóng cây hóng mát, cơm tối của đám trẻ cũng là Cố Triển Vọng bao nốt. Bánh Bao nhỏ ăn được đồ ăn ngon cũng sẽ yêu cầu gói một phần mang về cho mẹ ăn, Cố Triển Vọng cũng đã tập thành thói quen.
999 chữ
Chương 668: Anh tin em điTrụ Tử không tiện luôn ở lại nhà Tô Tiếu Tiếu, gần đây đều là làm xong việc trở về sẽ trực tiếp về nhà với ông nội. Đồ ăn mà Bánh Bao nhỏ đóng gói mang về có một nửa chia vào bụng của ông cụ. Gần đây ông cụ đánh cờ với người ta vô cùng vui vẻ. Bạn cờ hỏi cũng sẽ đáp một cách cực kỳ khoe khoang: “Cháu trai tôi quá hiếu thảo, kỳ nghỉ hè ra ngoài làm việc thêm còn luôn gói đồ ăn mang về cho tôi ăn, nên béo ra rồi.
Lời này của ông cụ hiển nhiên đã thu hút sự ngưỡng mộ của rất nhiều bạn cờ, ông cụ và gia đình Tô Tiếu Tiếu đã ở nơi này hơn nửa năm, ở chung với hàng xóm láng giềng trong ngõ không tồi. Trẻ con nhà bọn họ có ưu tú bao nhiêu cũng không cần ông cụ nói, những đồng nghiệp nghỉ hưu này đều có thể biết được từ trong miệng của cháu nhà mình.
Thế giới này đều là con cái bình thường chiếm đại đa số, đối với “con nhà người ta” cũng chỉ có phần ngưỡng mộ. Thời gian thi của Tô Tiếu Tiếu đã đến, Hàn Thành nói thế nào cũng phải xin nghỉ, muốn mượn xe của ông cụ đến vùng ngoại ô đích thân dạy cô.
Tô Tiếu Tiếu thở dài: “Không cần mà, em thật sự biết lái, anh tin em đi có được không hả?”
“Em chỉ tập có đúng hai ngày, làm sao cho em đi thi được? Tóm lại an toàn là trên hết, khi phát hiện ra tình huống không đúng đừng hoảng, giẫm phanh xe là được, nhất định phải nhớ vị trí phanh xe, đừng để khi hoảng loạn giẫm nhầm vào chân ga, có thể nhớ được không?” Hàn Thành nhìn người vợ yêu kiều hai tay trói gà không chặt, trong giọng điệu tràn đầy vẻ lo lắng.
Nhà có vợ đẹp, Tô Tiếu Tiếu ở trong mắt Hàn Thành cũng giống như Bánh Trôi nhỏ đều là bảo bối yếu đuối cần phải bảo vệ cẩn thận. Bảo bối nhỏ còn dám xuống hồ nước bơi nữa đó, còn bảo bối lớn ngay cả hồ chứa nước cũng không dám xuống, ở trong mắt Hàn Thành, có đôi khi Tô Tiếu Tiếu còn nhát gan hơn cả Bánh Trôi nhỏ, anh có thể không lo được sao?
Dùng một lời nói dối sẽ cần vô số lời nói dối khác để che lấp, lời này cũng không giả dối một chút nào hết. Tô Tiếu Tiếu nói với Hàn Thành luyện tập hai ngày, trên thực tế có mới tập có một chuyến, nhưng cô hiển nhiên không dám nói như vậy với Hàn Thành, nếu như nói như thế với anh ngày đó đi thi ngay cả của cô cũng không thể ra được mất.
Tô Tiếu Tiếu lại tung một lời nói dối khác: “Yên tâm đi, điểm căn bản em đều biết, trước đây đi học ở thành phố, bạn học trong lớp nhà có xe, cuối tuần có đôi khi bọn em cũng sẽ đến nhà cô ấy, cô ấy có dạy qua em một vài
điểm căn bản, bình thường anh cũng không thể tranh thủ cơ hội dạy em đúng không? Không cần lo
Lúc này Hàn Thành lại càng buồn phiền hơn, bình thường cơ hội lái xe của anh đã ít, rõ ràng có thể dành ra nhiều thời gian hơn để dạy cô nhưng sau khi tới thủ đô lại bận cho kỳ thi nghiên cứu sinh rồi lại bận làm thí nghiệm, thật ra thời gian dạy cô rất ít, nếu như biết cô vội đi báo danh như vậy anh sớm nên xin giáo viên nghỉ để dạy cô mới đúng.
Đến ngày đi thi đó, Hàn Thành nói gì cũng muốn đi theo.
Tô Tiếu Tiếu không nói lại được anh, chỉ đành cho anh đi cùng.
Đến trường thi, Hàn Thành một tấc không rời khỏi cô, không phải thí sinh thi và nhân viên thì không cho vào,
Hàn Thành lại chứng minh thân phận nói không yên tâm về vợ, nói nửa ngày người ta chỉ cho phép anh đợi ở nơi có thể nhìn thấy trường thi chứ vẫn không cho vào trong trường thi.
Tô Tiếu Tiếu nhéo tay anh: “Hàn Thành, không lo, em rất lợi hại.
Hàn Thành đáp: “Chậm một chút biết chưa? Lần này không được lần sau anh lại dạy lại cho em, không gấp” Tô Tiếu Tiếu đảo trắng mắt, cũng không biết là ai gấp nữa.
Huấn luyện viên liếc mắt nhìn Hàn Thành thêm vài cái, nghe được lời này suýt chút nữa lảo đảo ngã sấp mặt, kỹ
thuật của Tô Tiếu Tiếu có thể giành bát cơm của anh ta mà còn phải dạy cẩn thận lại á? Sao không kêu cô ta lái mái bay lên trời luôn đi?
“Vợ anh đã có thể thi bằng lái xe còn có gì phải dạy nữa?” Huấn luyện viên không nhịn được mà mỉa mai một câu. Tô Tiếu Tiếu chỉ sợ huấn luyện viên nói nhiều làm lộ, mới vừa cười vừa bảo: “Đều là huấn luyện viên dạy rất tốt. Cô nhìn Hàn Thành và nói, một lời hai nghĩa, huấn luyện viên cho rằng là Hàn Thành dạy rất tốt, Hàn Thành lại cho rằng cô nói là huấn luyện viên dạy tốt, lại cứ như vậy bị cô lừa cả đôi.
Khi đến phiên Tô Tiếu Tiếu thi, cô biết Hàn Thành ở bên ngoài nhìn nên cố ý ra vẻ tân thủ một chút, lái xe hơi chậm, động tác cũng cố hết sức trông xa lạ một chút, có thể hợp cách nhưng tuyệt đối không phải trình độ điểm tuyệt đối.
998 chữ
Chương 669: Căng thẳngQua thì qua nhưng biểu hiện này của cô khiến huấn luyện viên không khỏi nghi ngờ: “Sao hôm nay kém nhiều như vậy?”
Tô Tiếu Tiếu sờ mũi nói: “Hôm nay hơi khẩn trương”
Huấn luyện viên biết trình độ thật của cô, cho dù nghi ngờ cũng không truy hỏi nữa, hẹn xong thời gian luyện thi đường dài rồi lại đi làm việc.
Tô Tiếu Tiếu vui vẻ chạy ra ngoài ôm Hàn Thành: “Hàn Thành, em qua rồi, qua rồi này”
Khi cô thi toàn bộ trái tim của Hàn Thành đều treo lên, thấy mỗi một cửa tuy có kinh hãi nhưng không nguy hiểm qua được hết, cũng vuốt mồ hôi thay cô.
Anh xoa đầu vợ: “Ừm, nhìn thấy rồi, giỏi lắm, anh dẫn em đi ăn cơm trước?
Tô Tiếu Tiếu thở phào nhẹ nhõm, trời biết cô phải chắc chắn vừa phải thi qua vừa không thể quá lợi hại khó bao
nhiêu, còn khó hơn thi được một trăm điểm.
“Khi đi đường dài anh không cần tới, đi rồi anh cũng không thấy được em đâu” Tô Tiếu Tiếu nói.
Hàn Thành lắc đầu: “Anh không yên tâm, thi đường dài nguy hiểm hơn một chút, không vào được cũng phải đợi
ở bên ngoài.
Tô Tiếu Tiếu: “…” Sớm biết thế này cô đã thể hiện tốt hơn một chút cho anh thấy để yên tâm, thất sách thất
sách.
Nhưng đi đường dài anh cũng không nhìn thấy, đi hay không thật ra cũng chẳng sao cả.
Từ khi ra khỏi trường thi lại vô cùng bất ngờ gặp được Giang Tuyết.
Tô Tiếu Tiếu cười thản nhiên, chào hỏi cô ta: “Cô cũng tới thi bằng lái sao?”
Hàn Thành cũng hơi gật đầu chào hỏi cô ta.
Giang Tuyết cũng không ngờ sẽ gặp được Tô Tiếu Tiếu ở đây, càng không thể tưởng tượng được một đồng chí
nữ yểu điệu như cô lại tới học lái xe, hơn nữa Hàn Thành còn cho phép.
Cô ta gật đầu: “Đúng vậy, các cô đều khỏe cả chứ?”
Tô Tiếu Tiếu: “Đều rất khỏe, cô thì sao?”
Giang Tuyết lại gật đầu: “Rất khỏe, vậy tôi vào trước nhé.
Tô Tiếu Tiếu: “Chúng tôi đi đây, chúc cô thi thuận lợi.
Giang Tuyết: Cảm ơn
Chào hỏi nhau sơ qua, bắt đầu là chào hỏi rồi dừng ở tạm biệt, rất tốt.
Thời gian đến giữa tháng tám, đám trẻ làm việc ngoài giờ mỗi ngày sáng đi tối về chăm chỉ như con ong mật cuối cùng cũng làm xong việc trong kỳ nghỉ hè, chào đón kỳ nghỉ tươi đẹp chân chính thuộc về bọn trẻ. Mà Tô Tiếu Tiếu cũng thuận lợi thi xong đi đường dài, cầm được bằng lái xe chỉ thời đại này mới có. Đồng chí Hàn Thành thì lại nhận được giấy thông báo trúng tuyển nghiên cứu sinh của đại học thủ đô, chính thức trở thành nghiên cứu sinh của trường đại học thủ đô.
Tổ kịch của Nhã Lệ cũng bắt đầu bước vào giai đoạn cuối, mời đôi long phụng thai có phần làm diễn viên khách mời tới tham dự tiệc đóng máy của bọn họ.
Nơi nào có đồ ăn làm sao có thể thiếu Bánh Bao nhỏ? Bánh Trôi nhỏ không chịu đi nên cậu bé kéo anh Cá Nhỏ
của mình đi cùng.
Cá Nhỏ cũng là nhóc phàm ăn điển hình, đối với toàn bộ sự vật mới mẻ lại có độ chấp nhận cực cao, nghe Bánh Bao nhỏ và Bánh Trôi nhỏ tham gia đóng phim khiến cậu bé ngưỡng mộ muốn xỉu, cũng nhảy nhót vui vẻ đi theo cùng. Vốn cậu bé cũng là một người có chứng không ngại giao tiếp xã hội, cùng Bánh Bao nhỏ hai người ăn uống no nê còn đóng gói một hộp cơm to đầy heo nướng về khao các bạn nhỏ, chơi đến cực kỳ hào hứng, còn dỗ cho đạo diễn Trần vui vẻ, nói lần sau cần diễn viên nhỏ như cậu bé nhất định sẽ lập tức liên lạc với cậu bé. Đại Bảo và Tiểu Bảo đã lớn đến như vậy nhưng cho tới nay đây vẫn là lần đầu lấy được khoản thu nhập nhiều nhất, ngay cả Bé Út nhỏ chỉ vẽ chút hoa cỏ cũng có một phần, bọn trẻ nhìn tiền trong tay đều không dám tin đây là tiền mà mình chỉ dùng một tuần để kiếm được.
Bé Út vẫn chưa có khái niệm gì về tiền nên quay đầu đưa tiền cho anh mình, kêu anh giúp cậu bé giữ. Trương Xuân Anh từ nhỏ đã không lừa được tiền mừng tuổi của Tiểu Bảo, bây giờ rất thích lừa tiền mừng tuổi của Bé Út, cho nên Tiểu Bảo đồng ý giúp cậu bé giữ, nhưng không thể nói cho mẹ biết kiếm được nhiều tiền như
vậy.
Bé Út hoàn toàn không biết anh Cơm Nắm của cậu bé đã chia cho cậu bé bao nhiêu tiền, nên tất nhiên nói vâng.
Tiểu Bảo hỏi Cơm Nắm có phải chia cho bọn họ quá nhiều rồi không? Việc là Cơm Nắm ôm tới, cũng là cậu bé làm tổng chỉ huy đưa ra kế sách, người mệt nhất khổ nhất chính là cậu bé, chắc hẳn nên lấy công đầu mới đúng. Tiền nhuận bút và tiền tiêu vặt của mấy người Cơm Nắm và Trụ Tử đều không ít, bọn trẻ thật sự không thiếu tiền, nếu không phải lo lắng bọn họ không lấy thì chỉ hận không thể chia phần lớn cho đám người Đại Bảo và Tiểu Bảo, cậu bé liên tục xua tay nói đây là thứ mà anh nên có, sau này mỗi kỳ nghỉ hè nghỉ đông nếu như có thời gian vẫn có thể kiếm được nhiều như vậy.
1020 chữ
Chương 670: Cảm ngộ lớn nhấtĐại Bảo và Tiểu Bảo cũng không khách sáo với cậu bé nữa, sau khi nhận được tiền lại đi tìm cô. Tiểu Bảo nói: “Cô ơi, hay là cô giúp bọn cháu giữ tiền đi, bây giờ bọn cháu cũng không dùng đến nhiều tiền như vậy, cầm chút tiền lẻ làm tiền tiêu vặt là được.
Tô Tiếu Tiếu nghĩ ngợi một chút cũng giúp bọn trẻ giữ, rồi hỏi bọn trẻ: “Chuyến này tới thủ đô cảm ngộ lớn nhất của các cháu là gì?”
Nhãn giới của Tiểu Bảo và Đại Bảo đã trải rộng hơn rất nhiều chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi ở thủ đô, Tiểu Bảo đáp: “Thủ đô có quá nhiều thứ và sự vật mà chúng cháu chưa từng thấy qua. Cuộc sống ở nơi này náo nhiệt phồn thịnh phát triển vô cùng, cũng có quá nhiều cơ hội. Cháu càng ngày càng cảm thấy mình là ếch ngồi đáy giếng nhỏ bé, nếu như không có Cơm Nắm dẫn đi bọn cháu sẽ không biết gì cả. Cô ơi, cháu nhất định sẽ cố gắng thi vào đại học ở thủ đô, tương lai sẽ học được càng nhiều thứ tốt hơn.
Tiểu Bảo càng trưởng thành càng có thể nhìn thấy sự chênh lệch giữa mình và Cơm Nắm, Trụ Tử, cho dù là nhãn
giới, tư duy hay là nhận thức đối với sự vật sự việc, cậu bé đều rớt lại phía sau bọn trẻ một đoạn, chỗ cần phải học vẫn còn quá nhiều.
Đại Bảo cũng gật đầu: “Cô ơi cháu cũng thế, cháu trở về sẽ càng cố gắng đi học hơn, nhất định cũng sẽ cố gắng
vì tổ quốc vùng lên.
Tô Tiếu Tiếu gật đầu bảo: “Tốt lắm, số tiền này cô giúp các cháu tích trước, cũng sẽ giúp các cháu đầu tư, sau
này tiền kỳ nghỉ hè nghỉ đông mỗi năm kiếm được cô sẽ giúp các cháu tích, đợi tương lai các cháu lên thủ đô học sẽ trả lại cho các cháu. Trước khi các cháu về cô sẽ cho các cháu một ít tiền tiêu vặt, muốn mua gì muốn ăn gì, chỉ cần trong phạm vi hợp lý thì đừng bạc đãi mình, càng không cần tính toán chi ly mấy đồng bạc lẻ, đàn ông nhất định phải hào phóng, lòng dạ nhất định phải rộng rãi, trong mắt của các cháu không nên chỉ nhìn chằm chằm vào mấy thứ này, như vậy mới có thể nhìn cao hơn và xa hơn.
Các cháu cũng trưởng thành rồi, nên có nhận định của riêng mình, có vài thứ nên mua, tiền nên tiêu, nếu như
ông bà nội không nỡ thì các cháu giúp ông bà mua. Nhưng không thể nói là tiền cô cho mà phải nói là tiền mình làm công thêm kiếm được, hiểu ý của cô không?” Ў
Đại Bảo và Tiểu Bảo đưa mắt nhìn nhau, Tiểu Bảo lắc đầu: “Cô ơi, vẫn nên trừ trong tiền bọn cháu kiếm được đi
ạ, những năm này đồ cô mua cho bọn cháu nhiều bao nhiêu, bọn cháu không nên tiêu thêm tiền của cô như thế.
Trẻ con trong nhà đều là trẻ ngoan, Tô Tiếu Tiếu rất yên lòng, cô xoa đầu Đại Bảo và Tiểu Bảo, nói: “Vì ông nội bà nội luôn cảm thấy cô là con gái đã gả ra ngoài, nhà mẹ đẻ không nên tiêu tiền của cô nữa, còn thi thoảng lo lắng cuộc sống ở thủ đô của cô rất túng quẫn nên bọn họ đều không chịu tiêu tiền của cô, mỗi lần muốn mua gì cho bọn họ để hiếu thuận bọn họ cũng trở nên rất khó khăn, tiền bọn họ lại càng không chịu nhận.
Vừa rồi cô nói các cháu đã lớn rồi, có nhận định của riêng mình, vậy các cháu nói cuộc sống của cô ở thủ đô có
khó khăn không? Túng quẫn không?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời lắc đầu, cả gia đình cô sống ở thủ đô rất tốt.
Tô Tiếu Tiếu: “Vậy thì đúng, cô cách xa, không có cách nào hiếu thuận ông bà, bây giờ cô ủy thác cho các cháu
thay cô hiếu thuận ông bà, nói như thế các cháu đã hiểu chưa?”
Đại Bảo và Tiểu Bảo đồng thời gật đầu: “Cô ơi bọn cháu hiểu rồi ạ?
Tô Tiếu Tiếu nói: “Nhớ lời cô nói, bây giờ nhiệm vụ chính của các cháu là học hành chăm chỉ, lớn lên khỏe mạnh,
những các khác thì đợi tương lai các cháu thi đại học và tham gia làm việc có cơ hội sẽ báo đáp gia đình, báo đáp xã hội, hiểu chưa?
Các cháu còn phải nhớ, người không phân địa vị thế nào, không chia ba bảy loại, các cháu cũng thế, Cơm Nắm và
Trụ Tử cũng vậy, Cá Nhỏ cũng thế, bên ngoài những người khác cũng vậy, chỉ là môi trường trưởng thành khác nhau, đừng cảm thấy ai cao hơn ai một bậc, con người đều bình đẳng, thi đỗ đại học chính là vạch xuất phát thống nhất của các cháu cũng là bước ngoặt của cuộc đời, chạy thắng rồi thứ đón chờ các cháu sẽ là trời đất rộng mở hơn, cho nên các cháu nhất định phải nắm chặt cơ hội này”
Đại Bảo và Tiểu Bảo thở phào nhẹ nhõm một hơi, sau khi bọn trẻ tới thủ đô quả thật cảm thấy mình quá mức
nhỏ bé, sự chênh lệch với đám người Cơm Nắm và Trụ Tử quá lớn. Bọn trẻ biết không có người nào coi thường mình nhưng loại tâm trạng này rất vi diệu, có khả năng còn có một chút tự ti, nhưng được Tô Tiếu Tiếu khai thông như vậy, một chút khí tích tụ trong lòng cũng tan đi hết, lại biến thành Đại Bảo và Tiểu Bảo tràn đầy sức sống và tự tin.
1043 chữ
Chương 671: Có thể làm được“Cô ơi bọn cháu hiểu rồi ạ, cô yên tâm, bọn cháu có thể làm được!”
Tô Tiếu Tiếu rất vui vẻ, cái gọi là trẻ con nhà nghèo cần phải cố gắng mới có được thành tựu, khởi điểm ban đầu
khác nhau, Đại Bảo và Tiểu Bảo từ nhỏ đã không hề tự ti gì cả, vì ở thôn Tô Gia điều kiện của bọn trẻ cũng tính là không tệ, thị trấn Thanh Phong cách thôn Tô Gia hơi xa nhưng cũng không quá lớn, nhưng nơi này là thủ đô, sau khi tới cảm thấy mình nhỏ bé, cả người biến thành tự ti, những thứ này đều có thể giải thích được.
Tô Tiếu Tiếu hy vọng trẻ con trong nhà đều có chí khí rộng lớn, có thể làm đến mức tự tôn tự trọng tự tin.
Tóm lại, kỳ nghỉ hè đầu tiên tới thủ đô cả gia đình Tô Tiếu Tiếu đều có thu hoạch phong phú.
Vất vả lắm mới có kỷ nghỉ chân chính, nhưng trẻ con trong nhà ngoại trừ Bánh Trôi nhỏ và Bé Út nhỏ ra, toàn
bộ những đứa trẻ khác đều bị Hàn Thành gọi dậy rèn luyện sáng.
Hàn Thành vỗ mông từng đứa một: “Dậy ngay, gần đây các con vì làm thêm ngoài giờ mà bỏ bê rèn luyện, bây
giờ đều dậy rèn luyện hết cho cha
Cá Nhỏ nửa tỉnh nửa mê, ôm gối đầu kêu oai oái: “Chú Hàn, sao chú còn tàn nhẫn hơn cả cha cháu vậy, cháu
không phải con trai chú, cháu không nghe cháu không nghe, cháu muốn ngủ…”
Hàn Thành vỗ mông cậu bé: “Cha cháu nói rồi, tới nhà chú cháu tạm thời chính là con trai chú đều do chủ quản,
bất mãn thì tìm cha cháu”
Hàn Thành xách Bánh Bao nhỏ nần nẫn thịt lên: “Mau dậy, còn không rèn luyện nữa cái bụng bự đầy thịt đấy.
Bánh Bao nhỏ giơ cả tay lẫn chân ôm cha làm nũng: “Cha ơi, con còn chưa đến năm tuổi, anh nói năm tuổi mới bắt đầu rèn luyện, cha không thể ngược đãi nhi đồng được, hu hu hu hu…”
י
Hàn Thành nắn mặt cậu bé: “Con sinh mùng năm tháng tám đã tròn năm tuổi rồi, không được phép giở trò gian
trá”
Bánh Bao nhỏ ôm cha thơm vào mặt anh: “Em gái không cần đi, con cũng không cần đi, mẹ chắc chắn cũng không đồng ý cha đối xử với tiểu tâm can của mẹ như vậy”
Hàn Thành tránh nước miếng của cậu bé: “Trong nhà chỉ có mẹ và em gái là tiểu tâm can, còn con không phải,
mau dậy!”
Chỉ có Bánh Đậu nhỏ ngoan nhất, dụi mắt lăn một cái bò dậy khỏi giường, Hàn Thành duỗi tay bế Bánh Đậu nhỏ
còn mơ màng lên, nói với con trai nhỏ nần nẫn thịt: “Con nhìn anh nhỏ của con ngoan bao nhiêu, chỉ có con lười
nhất”
Bánh Đậu nhỏ từ nhỏ đã là đứa trẻ ngoan nhất trong nhà, đứa trẻ ngoan nhất này lại nói: “Cha ơi con mắc tè, cha
thả con xuống đi vệ sinh trước đã”
Hàn Thành:
66 27
Cuối cùng Hàn Thành đích thân ra tay xách từng đứa trẻ một rời khỏi giường. Vừa hơn sáu giờ phía chân trời
đông mùa hạ đã tô một màu trắng xóa, một đám trẻ nửa tỉnh nửa mê đầu tóc tai rối bời kêu oai oái ra ngoài rèn
luyện, chỉ có Bé Út chưa đầy năm tuổi và bé yêu Bánh Trôi nhỏ còn có cả Trụ Tử nhỏ về nhà mình ngủ là thoát được một kiếp.
Cá Nhỏ lanh lợi đã nghĩ xong rồi, tối nay đến nhà Trụ Tử ngủ xem chú Hàn còn hành hạ cậu bé thế nào.
Kết quả Hàn Thành dẫn đám trẻ vòng một vòng chạy vào trong ngõ nhà Trụ Tử.
Cá Nhỏ kinh hãi hỏi Cơm Nắm: “Chú Hàn của em sẽ không đi gọi Trụ Tử dậy rèn luyện đấy chứ? Sẽ không chứ?”
Cơm Nắm chạy một lúc đã hoàn toàn tỉnh táo, phá ngang mộng đẹp của cậu bé: “Em quá không hiểu chú Hàn của em rồi, cha sẽ, vô cùng sẽ nhé.
Đợi Hàn Thành dẫn một xâu cà rốt đỏ đi vào cửa nhà Trụ Tử, Trụ Tử đã ăn mặc chỉnh tề, xem chừng cũng rửa
mặt đánh răng xong mới đi ra mở cửa, cậu bé nhìn thấy mọi người đều tới cũng rất ngạc nhiên, còn hơi lo lắng:
“Chú Hàn, đã xảy ra chuyện gì sao ạ?”
Bánh Bao nhỏ khóc lóc thảm thiết ôm chân anh lớn, nói: “Xảy ra chuyện lớn, xảy ra chuyện lớn rồi, chú Hàn của anh xấu quá, mới sáng tinh mơ đã ép Bánh Bao nhỏ dậy rèn luyện, hu hu hu.”
י
Trụ Tử thở phào nhẹ nhõm một hơi, cậu bé còn tưởng là chuyện gì đâu, mới hỗ vọng vào trong nhà: “Ông nội,
cháu và đám người chú Hàn, Cơm Nắm ra ngoài rèn luyện buổi sáng, làm phiền ông giúp cháu dọn sách nhé.
Trong nhà truyền ra tiếng nói lưu loát của ông cụ: “Được, cháu đi đi, khi về mang một phần bữa sáng cho ông” Trụ Tử: “Cháu biết rồi thưa ông” Cá Nhỏ trừng mắt: “Trương Trụ Tử, không phải đấy chứ? Sáu giờ sáng anh đã dậy đọc sách rồi sao?” Trụ Tử có hơi ngại ngùng đáp: “Khai giảng là lên lớp tám rồi, anh mới vừa chuẩn bị nội dung học kỳ sau lớp tám
thôi, Cơm Nắm đã học xong toàn bộ giáo trình cấp hai rồi, đến khi đó rớt lại phía sau em ấy quá nhiều sẽ không
tốt”
Trước đây xếp hạng của cậu bé vẫn luôn ngang Cơm Nắm hiển nhiên cấp hai cũng không muốn bị Cơm Nắm bỏ
quá
xa.
Cái miệng của Cá Nhỏ sắp không khép lại được rồi: “Tại sao em và Cơm Nắm lớn ngang nhau, em khai giảng mới
lên lớp sáu còn các anh đều sẽ lên lớp tám chứ?”
1024 chữ
Chương 672: Lên lớpĐại Bảo và Tiểu Bảo cũng im lặng, Đại Bảo hơn Trụ Tử một tuổi năm nay mới lớp bảy, Tiểu Bảo hơn Cơm Nắm
một tuổi khi học tiểu học còn nhảy lớp một lần, năm nay đi học mới cùng Đại Bảo vào huyện học lớp bảy, cậu bé
có khả năng đã là học sinh nhỏ nhất trong lớp rồi.
Cơm Nắm ôm Bánh Bao nhỏ đáp: “Không sao, cấp hai anh chỉ nhảy lớp bảy thôi, năm sau em cũng lên cấp hai
rồi, rất nhanh chúng ta sẽ là học sinh cấp hai như nhau. Từ nhỏ nếu không phải cậu bé muốn chăm khúc thịt
nhỏ trong lòng này thì bây giờ chắc hẳn đã tốt nghiệp cấp hai rồi, nhưng cậu bé cảm thấy như bây giờ rất tốt, không kéo dài khoảng cách quá nhiều với các bạn nhỏ.
Cá Nhỏ nghĩ đến thành tích học tập đáng sợ của Cơm Nắm năm nào cũng thi được hạng nhất và Trụ Tử hoặc là
đồng hạng nhất với cậu bé hoặc là hạng hai, thật không muốn nói chuyện với bọn họ nữa mà hỏi Bánh Đậu nhỏ: “Bánh Đậu nhỏ, em thì sao?”
Bánh Đậu nhỏ đáp: “Khai giảng em lên lớp sáu.
Cá Nhỏ trợn tròn mắt, nhìn bé con chỉ mới cao đến vai mình này: “Bánh Đậu nhỏ, không phải em còn nhỏ hơn
anh ba tuổi sao? Sao em cũng lên lớp sáu?”
Năm nay Bánh Đậu nhỏ mới chín tuổi còn chưa bắt đầu nhảy giò, so với các anh trai qua mười một tuổi mới bắt
đầu lớn lên như thổi thì cậu bé quả thật vẫn là một bé trai nhỏ.
Cá Nhỏ không quá có hứng thú với việc học hành, thật sự không quan tâm tình hình học của các bạn nhỏ cho
lắm, cậu bé hoàn toàn không muốn ngay cả Bánh Đậu nhỏ cũng đuổi kịp cậu bé!
Bánh Đậu nhỏ ngẩng đầu nghiêm túc đáp: “Bởi vì năm nay khi em lên lớp đã thuận tiện tự học xong giáo trình
lớp năm rồi, lúc tham gia kỳ thi cuối kỳ của bọn họ cũng được điểm tuyệt đối, giáo viên nói em không cần lãng
phí thời gian học lớp năm nữa.
Cá Nhỏ: “ ”
Cái đầu của Cá Nhỏ như đập vào khung cửa một hồi, thành tích học của Đại Bảo và Tiểu Bảo cũng vẫn luôn rất
tốt, cậu bé đã không muốn hỏi thêm nữa, lát nữa cậu bé nhất định phải chạy đứng nhất bằng không cậu bé cái gì cũng tệ, trở thành người vô dụng nhất trong bọn họ mất!
Hàn Thành nhìn bộ dáng bị đả kích nặng nề của Cá Nhỏ mà không khỏi buồn cười, anh xoa đầu cậu bé, nói: “Mỗi
người có sở trường riêng của mình, cháu cũng có sở trường của cháu, tố chất cơ thể của cháu tốt nhất trong
đám trẻ, rất thích hợp làm quân nhân, đương nhiên điểm văn hóa cũng phải theo kịp, cố gắng thi vào trường quân đội thì có thể phát huy điểm mạnh của cháu”
Cá Nhỏ ôm chú Hàn của mình:” Chú Hàn, cháu thích chạy bộ, sau này sẽ không lười biếng nữa, đúng sáu giờ mỗi
ngày sẽ rời giường chạy bộ ạ!”
Cá Nhỏ nói xong đã như một mũi tên chạy vụt đi.
Hàn Thành nhếch khóe môi lắc đầu, quay đầu nói với những đứa trẻ khác: “Các con đều theo đi?
Đại Bảo và Tiểu Bảo không cam lòng yếu thế, nhanh chóng đuổi theo Cá Nhỏ, ba đứa trẻ choai choai ở đằng
trước anh đuổi em chạy.
Những đứa trẻ khác chạy chậm theo tiết tấu của Hàn Thành.
Trong ngõ số tám hơn sáu giờ, trên nóc nhà các hộ gia đình đã bắt đầu quẩn quanh khói bếp, các bác trai bác gái
sáng sớm rời giường quét sân tình cờ gặp một cơn gió thổi qua ngoài cửa, ngẩng đầu lên nhìn lại thấy là đám trẻ đang chạy bộ sáng, phía trước là một đứa trẻ chạy nhanh ất, sau đó lại có hai đứa trẻ đuổi theo… Bác gái nhiệt tình tính cảnh giác cao khiêng chổi đi đến bên cửa, tốc độ này sẽ không phải có nhà nào bị cướp
đấy chứ, hai tiểu tử kia đuổi theo cướp sao, có nên gọi người tới giúp không nhỉ? Bà ta vừa ngẩng đầu lên nhìn chỉ thấy một đồng chí thanh niên cao lớn tuấn tú dẫn một đám trẻ có trật tự chạy
chậm, hai tiểu tử vô cùng có tinh thần rớt ở phía sau một chút, theo nhịp chân của thanh niên trước mặt, sau đó còn có một bé trai đẩy một khúc thịt nhỏ giở trò gian trá chậm rãi chạy lên.
Lúc này bác gái mới phản ứng lại là con nhà họ Hàn lại chạy bộ sáng đây mà, bà ta đã một đợt không nhìn thấy
bọn họ chạy bộ rồi, giờ lại chạy lại rồi chăng.
Bác gái mau chóng về phòng gọi cháu trai: “Đại Mao, bà thấy Hàn Tĩnh lớp các cháu lại bắt đầu chạy bộ rồi kìa,
cháu cũng đừng ngủ nướng nữa, mau chóng dậy rèn luyện đi”
Đại Mao vừa nghe được con sâu ngủ cũng chạy mất tăm, lăn một cái rời giường: “Gì cơ ạ, đại ca Hàn đang rèn
luyện
ạ? Ở đâu ạ?”
Bác gái: “Ngoài cửa kìa, vừa đi qua xong”
Đại Mao xuống đất đi giày chạy ra ngoài: “Đại ca, chờ tớ với… sau đó tớ còn muốn chơi bóng rổ với cậu nữa!”
Bác gái: