Lần này bọn họ chỉ cần ngồi tàu tám tiếng, sau đó chuyển sang đi thuyền, vì vậy bọn họ không mua vé giường nằm, mà mua vé ghế cứng xuất phát lúc sáu gio sáng, hai giờ chiều đã đến trạm trung chuyển thuyền.
Mua xong vé tàu, cô gọi điện thoại anh họ cho Cảnh Niên, thông báo thời gian lên lên đường.
Bốn rưỡi sáng ngày hôm sau, bọn họ bắt đầu lên đường, giờ này chưa có xe buýt, nhưng Hứa Xương, Trần Niên, Chu Cảnh Họa và Dư Thư Phương cùng đạp xe tới đưa bọn họ đi.
Bốn người đạp bốn chiếc xe đạp, đưa cả nhà bọn họ ra đến ga tàu, Tạ Tiểu Ngọc thầm nghĩ, có những người bạn này thật tốt.
Nghiêm Dặc cũng thầm cảm khái, đều là Tiểu Ngọc kết nối những người bạn này với nhau.
Bọn họ ngồi tàu tám tiếng, sau đó phải chuyển sang đi thuyền, cũng may là anh họ nhờ đồng đội hỗ trợ mua vé trước.
Vừa ra khỏi ga tàu, Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc nhìn thấy có người giơ tấm bảng đón bọn họ.
Bạn của anh họ đặc biệt lái xe hai tiếng đồng hồ đi từ thành phố bên cạnh sang, mua vé thuyền giúp bọn họ.
"Mau lên, ba giờ là thuyền chạy, chờ lên trên xe rồi nói chuyện." Đồng đội của anh họ lái xe khoảng nửa tiếng, đưa bọn họ ra bến tàu, Tạ Tiểu Ngọc vội trả tiền mua vé thuyền cho anh ấy, nhưng anh ấy kiên quyết không nhận.
"Anh đã thanh toán với anh họ em rồi, các em mau lên thuyền đi, ngày mai anh họ em sẽ đón các em ở cửa bến tàu bên kia."
Tạ Tiểu Ngọc không trả được, đành phải từ bỏ, điều này đồng nghĩa với anh họ trả cho bọn họ tiền vé di chuyển một nửa chặng đường.
Bọn họ lên thuyền tìm được khoang thuyền tương ứng.
Hoàn cảnh ở khoang hạng nhất rất tốt, tiền vé tàu chắc phải mất của anh họ ít nhất một tháng trợ cấp.
Thuyền di chuyển hết hai mươi tiếng đồng hồ, đến khoảng mười hai giờ trưa mai thuyền sẽ cập bến, tới lúc đó bọn họ sẽ được gặp ông ngoại và anh họ....
Một đầu khác, sau khi nói chuyện điện thoại với em họ, Mạnh Cảnh Niên đi báo cáo xin nghỉ với sở chỉ huy sư đoàn, nghe thấy bên ngoài có tiếng cãi nhau, sư đoàn trưởng cử cảnh vệ đi ra xem thế nào.
Không bao lâu sau, cảnh vệ chạy vào báo cáo, người làm ầm 1 ở bên ngoài là vị hôn thê của Đại đội trưởng Thạch, khăng khăng nói đối tượng của mình đã chết, ngày tết ngày nhất cũng lặn lội từ Tô Châu tới đây đòi đơn vị giải thích. Mạnh Cảnh Niên cau mày, Thạch Đầu đi ra ngoài thực hiện nhiệm vụ, tuy đây không phải là nhiệm vụ bí mật cấp một, anh ta cũng không nên tiết lộ với người nhà chứ, sao anh ta có thể phạm phải sai lầm cấp thấp này?
Sư đoàn trưởng ra lệnh cho cảnh vệ dẫn Đoạn Hồng Diệp vào văn phòng.
Đoạn Hồng Diệp đã khóc đến sưng đỏ hai mắt: "Các anh không cần phải lừa tôi, tôi biết Thạch Đầu đã hy sinh trong lúc thực hiện nhiệm vụ, tôi muốn trả thù cho anh ấy, mặc kệ tới đây các anh cử ai tiếp nhận nhiệm vụ này, tôi đều có thể phối hợp đóng vai "Vợ "!"
Mạnh Cảnh Niên đột nhiên vỗ mạnh tay xuống mặt bàn, khốn nạn, sao Thạch Đầu có thể nói cả chỉ tiết này cho vị hôn thê biết.
Anh ấy hỏi tại sao Đoạn Hồng Diệp biết?
Đoạn Hồng Diệp bị cơn giận của Phó đoàn trưởng Mạnh dọa sợ, nói có một ngày mình tình cờ nhìn thấy vị hôn phu đã hơn nửa năm không về nhà thăm người thân ở trên đường, thấy đối phương đột nhiên xuất hiện ở trên đường phố Tô Châu, còn đi cùng người phụ nữ khác.
Cô ta tức giận xông tới chất vấn, Thạch Đầu lặng lẽ nói cho cô ta biết là bọn họ đang thực hiện nhiệm vụ.
Nữ đồng chí kia là đồng đội của anh ta do tổ chức sắp xếp, đóng vai "Vợ" của anh ta. "Cứ cách một ngày Thạch Đầu lại sẽ lén đi tìm tôi, nhưng đã mấy ngày nay anh ấy không tới rồi, tôi lo lắng quá, nên đành phải tới đơn vị hỏi thăm tình hình."
Sư đoàn trưởng giải thích với Đoạn Hồng Diệp, Thạch Tiến Hoành chỉ tạm thời mất liên lạc, rồi ra lệnh cho cảnh vệ đưa cô ta đi.
Mạnh Cảnh Niên chủ động nhận sai, nói mình không quản lý tốt cấp dưới, nên cấp dưới của anh ấy phạm phải sai lầm cấp thấp này, anh ấy sẽ không trốn tránh trách nhiệm.
Sư đoàn trưởng lại không trách Mạnh Cảnh Niên, nhiệm vụ lần này không phải do anh ấy trực tiếp phụ trách, hơn nữa lần này một phần cũng do bọn họ phán đoán sai lầm, cứ tưởng là nhiệm vụ bình thường chỉ cần năm ba ngày là hoàn thành, ai ngờ đã kéo dài mất một tháng.
Lúc ấy Mạnh Cảnh Niên không đồng ý để Thạch Tiến Hoành đi, cho rằng anh ta đã có vị hôn thê, sẽ có nguy hiểm tiềm ẩn khi thực hiện nhiệm vụ này.
Nhưng cấp trên nghĩ thời gian thực hiện nhiệm vụ này không dài, độ khó thấp, không chấp nhận đề nghị của Mạnh Cảnh Niên.
Ai ngờ là Thạch Tiến Hoành bị mất liên lạc.
Thạch Tiến Hoành chưa hoàn thành nhiệm vụ, bọn họ lại phải cử một người khác đi thay.