Lần này cấp trên sắp xếp cho Mạnh Cảnh Niên đích thân thực hiện nhiệm vụ, sau khi đánh giá cấp độ của nhiệm vụ, dự đoán thời gian thực hiện nhiệm vụ là nửa năm.
Nhưng Mạnh Cảnh Niên còn thiếu một người "Vợ" trong nhiệm vụ lần này, sư đoàn trưởng sẽ sắp xếp.
"Không biết Đoạn Hồng Diệp đã biết được bao nhiêu, hay là để cô ta..."
"Tuyệt đối không thể. "
Mạnh Cảnh Niên từ chối dứt khoát, từ ngay lần gặp đầu tiên với Đoạn Hồng Diệp, anh ấy đã đưa ra phán đoán, người phụ nữ này không kín miệng, đầu óc không linh hoạt, tính cách cố chấp cực đoan, cũng không thích hợp với nhiệm vụ lần này.
Lại nói, Thạch Đầu còn chưa rõ sống chết, cô ta lại là vị hôn thê của cấp dưới, Mạnh Cảnh Niên thầm nảy sinh tâm lý phản kháng.
Sư đoàn trưởng cũng chỉ đề nghị như vậy, thấy Mạnh Cảnh Niên không đồng ý, anh ta đành theo ý anh.
"Vậy tổ chức sẽ sắp xếp một nữ đồng chí phối hợp với cậu, lần này phải làm nghiêm túc, đi đăng ký kết hôn thật, bằng không với thời gian dài như nửa năm sẽ rất dễ lộ tẩy."
Mạnh Cảnh Niên đau đầu nói: "Để tôi tự tìm, không cân tổ chức sắp xếp đâu."
Dù sao hai người cũng phải chung sống với nhau nửa năm, Mạnh Cảnh Niên nghĩ tự mình lựa chọn có thể giảm bớt những phiền toái không cần thiết.
Sư đoàn trưởng nhượng bộ, nói: "Trước mười lăm tháng giêng, cậu phải tìm được một người "Vợ" bằng lòng giữ bí mật, đồng ý đi đăng ký kết hôn với cậu, chờ khi nhiệm vụ kết thúc sẽ ly dị với cậu, cùng lăn lộn với cậu. Nếu không tìm được, cậu phải chấp nhận nữ đồng chí do tổ chức sắp xếp."
Mạnh Cảnh Niên thật sự cảm thấy rất đau đầu, anh ấy cần phải tìm được một nữ đồng chí bằng lòng " đi đăng ký kết hôn " với anh ấy, nửa năm sau lại ly dị với anh ấy trong chưa đầy hai mươi ngày. Nhiệm vụ này quá gian nan.
Anh ấy tạm thời gác phần nhiệm vụ nặng nề này qua một bên, đứng nghiêm chào sư đoàn trưởng: "Sư đoàn trưởng, tôi nhận nhiệm vụ này, nhưng tôi phải nghỉ phép bắt đầu từ ngày mai."
"Cậu sốt ruột xin nghỉ phép như vậy làm gì?"
Năm ngoái, phải đến chiều ba mươi tết Mạnh Cảnh Niên mới về nhà cùng ăn bữa cơm đoàn viên với ông cụ Nghiêm.
Mạnh Cảnh Niên nở nụ cười ấm áp: "Em gái tôi sắp tới."...
Ngày hôm sau, Mạnh Cảnh Niên nghỉ phép, về nhà đón ông nội Mạnh Hoài Sơn trước, ông nội anh ấy đã sớm thay bộ đồ Trung Sơn, nhìn cực kỳ trang trọng, mái tóc lấm tấm sợi bạc được chải gọn gàng.
Tuy bình thường ông cụ cũng chú ý đến ngoại hình, nhưng hôm nay ông ấy càng chú ý hơn, đã đứng ở trước gương ngắm nghía nhiều lần.
Thấy vậy, Mạnh Cảnh Niên cười noi: "Ông nội ơi, người không biết còn tưởng là ông chuẩn bị đi tới trung tâm văn hóa người cao tuổi để tham gia hoạt động đấy. Ông đi gặp cháu ngoại, ông có như thế nào Tiểu Ngọc cũng sẽ không chê đâu."
Mạnh Hoài Sơn cực kỳ có tinh thần, ông ấy đã sớm mất hết kiên nhẫn: "Cái thằng nhóc thối này, tại sao cháu không quan tâm đến em họ cháu, nhìn xem bây giờ là mấy giờ rồi, còn không mau lên đường, nhỡ tới muộn thì sao?"
Mạnh Cảnh Niên nói: "Không có chuyện đó đâu, thuyền cập bến đều có giờ cả, ông nội nghĩ giống như ra ngoài chợ xếp hàng mua mớ rau, ai tới trước mua trước à?"
Mạnh Hoài Sơn khit mũi " Hừ ".
Lúc bọn họ đi ra ngoài, rất nhiều lão đồng nghiệp trong đại viện, đồng đội cũ mời Mạnh Hoài Sơn đi tới nhà bọn họ ăn tết giống như các năm trước.
Mấy năm nay năm nào cũng có chuyện này, Mạnh Cảnh Niên trực ở đơn vị không thể về, ông cụ ở một mình trông rất cô đơn, có đồng đội về hưu quan hệ tốt với ông ấy đón ông ấy về nhà mình chơi.
Mạnh Hoài Sơn đã nhịn cả tháng nay không nói ra, chỉ chờ đến lúc này để khoe khoang.
Ông ấy không phải là loại người ham hư vinh, nhưng chuyện này thì khác, đây là cháu ngoại của ông ấy, là đứa cháu ngoại ông ấy bị thiếu hụt mấy may chục năm tình thân, nhìn các gia đình khác đoàn tụ vui vẻ suốt mấy chục năm, năm nay đến lượt nhà ông ấy, tại sao ông ấy không thể khoe khoang.
Hơn nữa, nếu lúc trước ông ấy nói ra, những người hàng xóm cũ, lão đồng nghiệp, đồng đội cũ đều sẽ quấn lấy ông ấy hỏi thăm về chuyện của cháu ngoại.
Ông ấy chỉ mới nói chuyện với cháu ngoại qua điện thoại mấy lần, biết quá ít về cô, sao đủ đối phó với đám người kia.
Lúc này, Mạnh Hoài Sơn phất phất tay nói: "Không cần không cần, năm nay tôi ăn tết ở nhà."
"Sao năm nay Cảnh Niên nghỉ phép sớm thế?" Hàng xóm cũ thấy Mạnh Cảnh Niên không mặc quân phục đi ra ngoài, biết là anh ấy về nghỉ phép.
Mạnh Hoài Sơn cười đắc ý nói: "Cháu ngoại gái nhà tôi sắp tới, còn dẫn cả đối tượng về bàn chuyện kết hôn nữa, năm nay nhà có thêm nhiều người, chắc tôi phải sang nhà ông mượn bát đũa rồi."