Một bên khác, Dư Thư Phương không rõ chân tướng thấy Tạ Tiểu Ngọc và Nghiêm Dặc ầm ï đến mức chia tay, trong lòng cảm thấy khó chịu thay cho hai người.
Có thể là do có quen biết với Nghiêm Dặc, cô ấy cảm thấy đối tượng của Tạ Tiểu Ngọc rất tốt, nên cũng tha thứ cho lỗi lầm của anh nhanh hơn.
Cô ấy nói: "Tiểu Ngọc, tôi cũng không biết nên khuyên nhủ cô thế nào, nhưng đối tượng của cô thật sự rất đáng thương, tôi nghe Hứa Xương nói, anh ấy sắp không có cơm ăn rồi."
Tạ Tiểu Ngọc cũng rất thương anh, cũng muốn làm thịt kho cho Nghiêm Dặc ăn.
Nhưng nhiệm vụ của anh, cần anh phải đến bước đường cùng.
Tạ Tiểu Ngọc nói: "Tôi cũng không có cách nào cả, nếu không buộc anh ấy phải đi làm kiếm tiền, với tiền lương của một mình tôi, tôi sẽ không nuôi nổi ba đứa bé."
Dư Thư Phương hiểu rõ tình hình của nhà Tạ Tiểu Ngọc, cô ấy lại thở dài, không biết nên khuyên như thế nào.
Tống Hạnh Hoa và Mai Tử Cầm đi học bồi dưỡng ở Bắc Kinh đã trở về từ ngày hôm qua, hôm nay cô ấy và Tạ Tiểu Ngọc vừa đi làm, đã bị Tống Hạnh Hoa giao việc xuống nông thôn phỏng vấn. "Tạ Tiểu Ngọc, Dư Thư Phương, các cô đi đến thôn Đan Hà phỏng vấn chuyện con khỉ báo ân đi, nghe nói trong núi đó có nấm linh chi to bằng cối xay, các cô đi lấy tin đi, dân chúng rất thích xem những chuyện kỳ lạ như thế này."
Thôn Đan Hà cách Bình thành hơn một trăm dặm, chắc chắn sẽ không thể về kịp trong một hôm.
Dư Thư Phương phản đối: Thôn Đan Hà là quê của Mai Tử Cầm, sao anh không để cô ta đi?"
Tống Hạnh Hoa không muốn địa vị của mình lúc nào cũng bị khiêu chiến, anh ta lạnh mặt nói: "Đồng chí Tử Cầm vừa đi học bồi dưỡng trở lại, còn phải viết bài báo cáo, nếu cô có ý kiến, vậy cô xin chuyển tổ với tổng biên tập đi."
Tạ Tiểu Ngọc bảo Dư Thư Phương đừng cãi cọ nữa, đi đâu phỏng vấn cũng là công việc cả: "Tôi nghe nói phong cảnh ở Đan Hà rất đẹp, chúng ta cứ coi như đi du lịch, còn không phải mất tiền đi nữa."
Dư Thư Phương bị những lời này của Tạ Tiểu Ngọc chọc cười, dù sao chỉ cần hợp tác với Tạ Tiểu Ngọc, đi đâu phỏng vấn cũng không mệt.
Hai người bọn họ mua vé xe khách, lúc đến Đan Hà đã là buổi trưa, hiện tại đã là vào tháng năm, thời tiết đần trở nên nóng hơn. Dư Thư Phương rót một cốc nước sơn tra mật ong mình mang đi cho Tạ Tiểu Ngọc.
"Cô uống cái này đi, giải nhiệt tốt lắm."
Tạ Tiểu Ngọc cũng không thèm khách khí, nhận lấy nắp bình giữ nhiệt, uống một ngụm. Còn chưa nuốt nước sơn tra mật ong xuống bụng, Tạ Tiểu Ngọc đã phun hết ra ngoài.
Dư Thư Phương hỏi vội: "Cô uống không quen vị chua chua ngọt ngọt thế này à?"
Tạ Tiểu Ngọc lắc đầu, cứ đến mùa hè là cô lại pha nước sơn tra mật ong, vị giác của cô rất nhạy bén, cộng thêm lúc trước cô từng đi theo sư phụ học y ở thôn Thanh Sơn, thường hay nếm thử vị thảo dược.
Trong nước sơn tra này có vị thảo dược như có như không, Dư Thư Phương nếm không ra, nhưng cô có thể nếm ra.
Cô nói: "Vị nước sơn tra này không đúng, bên trong bị bỏ thêm đồ."
Dư Thư Phương nói, trên mặt của cô ấy bắt đầu có mụn từ hai năm trước, trước khi Tạ Tiểu Ngọc điều trị cho cô ấy, cô ấy đi khám trung y, uống rền thuốc bắc không ngừng ngày nào, nhưng mặt không những không khỏi mụn, người còn mập ra.
Tạ Tiểu Ngọc nói với cô ấy, một số loại thảo dược bổ máu bổ khí có thể khiến người đặc biệt tăng cân, phải căn cứ vào thể chất để điều chỉnh liều lượng.
Nhưng trong nước trà của cô ấy, rõ ràng là bị người cho thêm loại thảo dược có tác dụng hòa tỳ vị, bổ máu bổ khí. Dạ dày được tăng cường hấp thu và cảm giác thèm ăn được cải thiện là một trong những nguyên nhân khiến cô ay không thể giảm cân.
"Ở thôn chúng tôi, sư phụ tôi thấy có nhiều người dân muốn tăng cân, nên đã kê đơn thuốc giúp bọn họ bổ sung khí huyết, cuối cùng tất cả bọn họ đều tăng được hai mươi ba mươi cân."
Người lớn trong đội sản xuất phải ra ngoài đồng làm việc, nếu gầy quá sẽ không thể làm được việc, thoạt nhìn giống như bị bệnh, cũng không dễ cưới VỢ.
Sư phụ của Tạ Tiểu Ngọc nói chứng này có thể điều trị được, chỉ cần uống thuốc bắc liên tục hai ba tháng là có thể lên cân.
Sau đó, người gầy ở mấy thôn làng xung quanh cũng mộ danh tới tìm sư phụ điều chỉnh giúp. Mấy vị thuốc chỉ yếu trong đơn thuốc của sư phụ đều là thuốc bắc, có vị giống như vị trong nước sơn tra của Dư Thư Phương, ngay cả khi có sơn tra và mật ong cũng không giấu được.
Có người cố tình khiến cô ấy khôn thể gầy đi được.
Dư Thư Phương:...
Người có cơ hội động tay động chân vào trong ly nước của cô ấy một thời gian dài, cũng chỉ có đồng nghiệp trong phòng làm việc.