Tạ Tiểu Ngọc phân tích nói: "Tống Hạnh Hoa có văn phòng riêng của mình, tôi nghĩ không có khả năng là anh ta, vậy chỉ có Mai Tử Cầm và Tiền Hiểu Ngải là hiềm nghỉ lớn nhất."
Dư Thư Phương cười lạnh nói với Tạ Tiểu Ngọc nói: "Là Mai Tử Cầm."
Kiên trì suốt hai năm để Thư Phương không thể giảm cân được, tâm tư của cô ta quả là đáng sợ.
Tạ Tiểu Ngọc suy đoán: "Liệu có phải là do cô ta nhìn trúng Tống Hạnh Hoa, ghen tị với cô? Chẳng lẽ Mai Tử Cầm muốn gả cho Tống Hạnh Hoa, làm con dâu của Cung Lam?"
Căn cứ theo những gì cô quan sát được trong khoảng thời gian này, Tống Hạnh Hoa quan tâm đến Mai Tử Cầm, cũng là vì đánh giá cao những cố gắng của cô ta.
Cô không nhìn ra được tia lửa nào giữa Tống Hạnh Hoa và Mai Tử Cầm.
Dư Thư Phương cũng hoàn toàn nghĩ thông suốt, đúng vậy, Mai Tử Cầm thích Tống Hạnh Hoa, cô ta quá giỏi ngụy trang, không để bất cứ ai nhìn ra được.
Ngay cả khi Tống Hạnh Hoa và cô giải trừ hôn ước, Mai Tử Cầm vẫn chờ Tống Hạnh Hoa chủ động theo đuổi mình.
Dư Thư Phương tức giận vì bị cô ta gài bẫy suốt hai năm, làm mình không thể giảm cân được.
Cô ấy nói: "Mai Tử Cầm mất công dã tràng rồi, không vớt được thứ øì cả, tự làm giá y thay người khác. Tiểu Ngọc, cô có biết tại sao Tiền Hiểu Ngải thường xuyên đối nghịch với tôi, lại có quan hệ tốt với Mai Tử Cầm không?"
Tạ Tiểu Ngọc đột nhiên nhớ ra, còn có một người nữa thường hay ghen tị với Thư Phương, đó là Tiên Hiểu Ngải.
"Chẳng lẽ Tiền Hiểu Ngải thích Tống Hạnh Hoa?”
Dư Thư Phương bật cười ha ha: "Lại chẳng phải, tôi đã sớm muốn xem vở kịch đôi chị em tốt vung tay lẫn nhau vì cùng thích một người đàn ông của Tiên Hiểu Ngải và Mai Tử Cầm rồi."
Cô ấy hận, cần gì phải làm vậy chỉ vì một người đàn ông rác rưởi, đánh đi đánh lại, không chừng người đàn ông kia đều sẽ không chọn ai cả.
Tạ Tiểu Ngọc an ủi Dư Thư Phương: "Thư Phương, bây giờ chúng ta đã biết lý do rồi, cô đừng uống nước có vị nữa, mấy loại nước như trà, sơn tra, mơ chua đều đừng uống, chỉ uống nước sôi thôi, cô ta sẽ không dám thêm thứ gì vào nước sôi đâu. Chờ dừng uống loại thuốc đó, lại vận động nhiều hơn, kết hợp với đơn thuốc điều chỉnh tôi kê cho, cô sẽ sớm giảm được cân thôi."
Dư Thư Phương dần bình tĩnh lại, cô ấy dặn Tạ Tiểu Ngọc đừng để lộ ra: "Tôi sẽ không ngậm bồ hòn làm ngọt đâu, tôi muốn mượn tay của Tiền Hiểu Ngải để đánh lại."
Dù bây giờ cô ấy có trở về chất vấn, Mai Tử Cầm cũng sẽ không thừa nhận, có khi cô ấy còn bị trả thù lại.
Hai người đè nén lửa giận trong lòng xuống, đi tới thôn Đan Hà phỏng vấn, đội trưởng đội sản xuất thấy có phóng viên tới, nhiệt tình tiếp đón các cô, còn dẫn các cô đi xem cây nấm linh chi được đội sản xuất hái về kia, quả là to như chậu rửa mặt, hai người bọn họ lập tức chụp ảnh lấy tư liệu.
Về phần con khỉ báo ân, chuyện là có người dân trong thôn đi vào núi, tình cờ cứu một con con khỉ bị thương, sau đó có rất nhiều quả dại để cổng nhà đối phương, cũng không có ai nhìn thấy con khỉ vào thôn, chỉ nghi ngờ là khỉ tới báo ân, rồi chuyện cứ vậy truyền đi.
Báo đưa tin về mấy câu chuyện kỳ lạ này cũng không có gì, coi như là kể câu chuyện vui cho mọi người.
Trời dần tối, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương ngủ nhờ ở nhà trưởng thôn một đêm, nào ngờ ban đêm trời đổ trận mưa to, đến ngày hôm sau vẫn không tạnh.
Trưởng thôn nói trời mưa thế này hai ba hôm nữa chưa chắc đã tạnh, Tạ Tiểu Ngọc và Dư Thư Phương lại không thể ở lại đây mãi được, hai người dùng túi nilon bọc kín máy ảnh và sổ ghi chép lại, mặc áo tơi đầm mưa đi bộ lên huyện bắt xe. Bọn họ đi bộ lên đến bến xe, mặc dù đã mặc áo mưa, nhưng người vẫn bị ướt đẫm, thời tiết đầu tháng năm lại gặp phải mưa to gió lớn, bị mắc mưa thật sự rất lạnh, chờ hai người trở về có khả năng sẽ bị cảm lạnh.
Không ngờ vừa đến bến xe, Tạ Tiểu Ngọc nhìn thấy Hứa Xương đang chờ ở phòng bán vé, cô kinh hỷ hỏi: "Anh ơi, sao anh lại ở đây?"
Cô nhận Triệu Hương là mẹ nuôi, cũng gọi Hứa Xương là anh.
Hứa Xương nói anh ấy đã chờ ở bến xe được gần hai tiếng.
Tối hôm qua Triệu Hương đến nhà Tạ Tiểu Ngọc trông mấy đứa trẻ, bà ấy nghe chương trình dự báo thời tiết trên đài radio, biết nơi Tiểu Ngọc phải tới phỏng vấn có mưa, ngoài ra ở Bình thành cũng có mưa như thác đổ, Cá Nhỏ nói lúc đi chị ăn mặc mỏng manh, sợ chị bị cảm lạnh.
Triệu Hương gấp một bộ quần áo, bảo con trai sáng sớm nay ngồi xe đi đến thôn Đan Hà đón Tạ Tiểu Ngọc.
Hứa Xương nói: "Anh nhớ các em đi hai người, nên trước khi đi anh cũng qua nhà Thư Phương một chuyến, mẹ Thư Phương nhờ anh mang cho Thư Phương một bộ quần áo, hai em đi vào phòng vệ sinh nữ thay đồ đã."