Chương 1001: Chị chồng cả, dụ dỗ 3
Có vài người to gan lại bốc đồng gửi thư tình cho Đại Đệ, chặn đường cô bé để tỏ tình, mấy người kín đáo kia thì lại mời cô bé làm người mẫu để vẽ về cô bé.
Đại Đệ sợ quá không dám đi một mình, ngày nào cũng như hình với bóng với Lưu Diễm Lệ.
Lý Quế Trân sợ Lâm Tô Diệp biết sẽ nổi giận, mới kêu phòng bảo vệ trường học đi tới nhà ăn đánh tiếng một phen, đừng có quấy rầy nhân viên làm việc ở nhà ăn nữa, bằng không sẽ xử lý theo tội giở trò lưu manh.
“Chỉ cần nhân viên công tác trong nhà ăn không chủ động nói với các người thì các người đều cách xa người ta một chút, đừng có mặt dày sáp tới, người ta xấu hổ thẹn thùng, ngại chửi các người mà các người còn tưởng người ta nhìn trúng các người chắc?”
Chửi một lèo, có mặt dày tới đâu cũng lùi hết.
Vốn rất nhiều người trẻ tuổi chỉ là nhìn thấy một cô gái trẻ tuổi xinh xắn, từ nông thôn lên chưa trải sự đời, đơn thuần, hồn nhiên lại dễ dỗ, muốn nhân cơ hội này tiếp cận để thử cảm giác lãng mạn, nhưng muốn nói thật sự theo đuổi thì phần lớn cũng sẽ không.
Đại đa số đàn ông vẫn rất thực tế, theo đuổi con gái để hưởng thụ cảm giác lãng mạn là một chuyện, còn thật sự kết hôn lại là một chuyện khác, không giống nhau.
Bọn họ có thể thi đỗ đại học, hiển nhiên sẽ tìm bạn học hoặc đối tượng có thực lực tương đương, sau này cũng có sự hỗ trợ đối với công việc và gia đình.
Tiết Mạn Đông có xinh đẹp cỡ nào cũng chỉ là một cô gái thôn quê, hộ khẩu nông thôn sẽ ảnh hưởng đến hộ khẩu của đứa trẻ, còn ảnh hưởng đến công việc, đương nhiên lại càng ảnh hưởng đến thể diện hơn. Trừ phi người thân của cô ta có thể chuyển hộ tịch cho cô ta, nhưng nghe nói chú hai của cô ta làm người chính trực chưa bao giờ từng ỷ thế làm càn, nên chắc tám phần là không được.
Nếu như bọn họ lấy một cô vợ thôn quê đảm bảo sẽ bị bạn học và người thân chê cười đến chết.
Trước đây Lâm Tô Diệp còn lo Đại Đệ chưa từng trải qua tình huống này, sẽ bị lời nịnh nọt dỗ dành của mấy tên đàn ông trẻ tuổi này làm cho lú hết đầu óc, sau này phát hiện ra Đại Đệ vẫn rất vững lòng, cô cũng yên tâm hơn.
Chớp mắt đã đến hạ tuần tháng bảy, Lâm Tô Diệp nhận được thư của đám người Tiết Minh Dực và Tần Kiến Dân, công việc của bọn họ nhiều nhiệm vụ, trong lúc nhất thời vẫn không thể về nhà được.
Trong nhà chỉ có thể nhận thư chứ cũng không thể gửi thư cho bọn họ.
Lâm Tô Diệp có hơi lo lắng, trong mơ vào trận chiến cuối năm đó Tiết Minh Dực vì cứu chiến hữu mà bị thương nặng, nằm trên giường bệnh chừng một tháng, hơn nửa năm mới hoàn toàn hồi phục.
Nhưng bây giờ anh là tham mưu trưởng của bộ chỉ huy sư đoàn, có tổ cảnh vệ đặc biệt bảo vệ, vì không cần trực tiếp lên chiến trường giết địch nên cũng sẽ không xảy ra tình hình trong mơ.
Ban ngày bận rộn cô không có thời gian nghĩ mấy chuyện này, nhưng vừa đến tối sau khi Toa Toa ngủ rồi, cô lại bắt đầu nhớ Tiết Minh Dực.
Cô cũng không biết từ khi nào mình lại nhớ anh như thế.
Lúc vừa mới kết hôn cô chỉ nhắm vào anh biết kiếm tiền, lớn lên ưa nhìn, dáng người tốt, tuy tính cách của anh có vẻ lạnh lùng, rất nghiêm túc, nhưng mỗi khi hai người ở chung, thật ra anh rất dịu dàng và gần gũi.
Lúc gả cho người ta, mẹ ruột quên giảng chuyện nam nữ cho cô, cho rằng cô hiểu nhưng cô hoàn toàn không hiểu. Đêm tân hôn cô nhìn Tiết Minh Dực vừa căng thẳng vừa sợ, dù sao hai người cũng không thành.
Lúc đó cô nghĩ anh chắc chắn sẽ rất tức giận, kết quả ngày hôm sau anh dẫn cô đi chụp ảnh, dán lên giấy chứng nhận kết hôn của hai người. Giấy chứng nhận kết hôn của người khác đều là một tờ giấy, không cần đến ảnh, còn đây là anh làm riêng vì cô.
Tối hôm sau anh lại giảng cho cô một vài kiến thức, tuy rằng là chuyện rất riêng tư, rất xấu hổ, nhưng anh lại kể rất đứng đắn, cô cũng không còn sợ anh nữa. Hai người làm vợ chồng nhiều năm như vậy, chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, anh cũng tính là giao mình cho quốc gia, cô được hưởng thụ đãi ngộ và phúc lợi của gia đình quân nhân hiển nhiên sẽ không oán trách anh không đủ quan tâm gia đình.
Thật ra chỉ cần anh ở nhà, anh sẽ rất bằng lòng làm việc nhà, rất quan tâm cô, cũng rất vui vẻ chăm con, bầu bạn với người già.
Cho đến bây giờ, trong lòng cô đã không còn oán trách anh nữa, cô biết ơn cũng rất hài lòng, vì các con càng ngày càng ngoan, gia đình này cũng càng ngày càng tốt.
Nhớ đến lúc mới nằm mơ, cô từng oán trách Tiết Minh Dực, chỉ muốn ly hôn với anh, muốn chỉ tiêu tiền của anh chứ không muốn làm vợ chồng với anh.
Khi ấy cô cũng oán trách Lâm Uyển Tinh, Lâm Uyển Lệ, nam nữ chính, Cố Nguyên Trinh trong sách, muốn báo thù tất cả bọn họ.