Chương 1003: Chị chồng cả, dụ dỗ 5
Họ quyết định hợp tác với nhà xuất bản Văn học thiếu nhi thủ đô, đây là nhà xuất bản xuất bản tạp chí thiếu nhi lớn nhất cả nước, có máy móc tốt nhất toàn quốc, như vậy vừa có thể giảm giá thành vừa nâng cao tốc độ và chất lượng in lên.
Tất nhiên, vì chi phí vận chuyển và có sự tham gia của Nhà xuất bản thủ đô nên giá được nâng từ hai đồng năm lên hai đồng tám.
Đồng thời, nhà xuất bản Văn học thiếu nhi thủ đô cũng gửi thư mời Lâm Tô Diệp, muốn mời cô vẽ một cuốn truyện tranh thiếu nhi thứ hai.
Ở thời đại này, các nhà văn và họa sĩ đều được các đơn vị trả lương, những người như Lâm Tô Diệp chưa có đơn vị làm việc chính thức lại có thể vẽ sách tranh cho các nhà xuất bản cực ít, cũng vô cùng đặc biệt.
Vì cô đang ở học viện mỹ thuật tỉnh theo Hoàng Hiển Ninh học bổ túc, hơn nữa còn từng hợp tác với nhà xuất bản tỉnh, nên nhà xuất bản Thiếu nhi thủ đô cũng không có gì phản đối.
Bằng cách này, họ cũng có thể tiết kiệm tiền lương và trợ cấp, cũng như các phúc lợi khác của nhân viên.
Các tác gia khác rất quan tâm đến vấn đề tiền lương và đãi ngộ, nhưng Lâm Tô Diệp dường như chỉ quan tâm đến tiền nhuận bút và phương pháp hợp tác có tự do hay không, chứ cũng không có yêu cầu cao về đãi ngộ.
Cô yêu cầu bản thân tự do sáng tạo mà không cần sáng tạo dưới sự giám sát của đối phương và đơn vị đối phương, như vậy cô không có được cảm hứng, không được hưởng sự đãi ngộ của nhân viên chính thức như bọn họ nên cũng không cần phải tuân theo những quy tắc cứng nhắc ấy.
Cô thích bàn bạc với Hoàng Hiển Ninh và những người khác ở học viện mỹ thuật và thích về nhà thảo luận với các con hơn là tốn hơi thừa lời ở nhà xuất bản và biên tập.
Tiểu Quân Mạo được gửi bản thảo xuất bản sau khi cô và Toa Toa sáng tác xong xuôi chứ không trải qua sự giám sát của các biên tập viên gì cả, cho nên câu chuyện mới chắc hẳn cũng có thể làm như vậy.
Chủ biên của nhà xuất bản Thiếu nhi thủ đô đã trao đổi qua điện thoại rất lâu với cô, cuối cùng cũng đồng ý với yêu cầu của cô và cho phép cô tự do sáng tạo, nhưng nếu có vấn đề gì cũng mong cô có thể trao đổi với chủ biên Tào, hoặc viết thư cho nhà xuất bản bọn họ.
Nếu điện thoại có thể nối thông, vậy hiển nhiên giao tiếp qua điện thoại càng tốt hơn.
Sau khi Lâm Tô Diệp trao đổi với chủ biên về cách thức hợp tác xong, cô lại trò chuyện với Hoàng Hiển Ninh và Cố Mạnh Chiêu, sau đó về nhà thảo luận chuyện xưa mới với Toa Toa.
Tất nhiên, truyện tranh thiếu nhi cần có được sự yên mến của trẻ nhỏ, cho nên tốt nhất vẫn để trẻ nhỏ sáng tác ra đi.
Toa Toa lại trông có vẻ đã nghĩ xong rất lâu rồi, bàn tay nhỏ của cô bé chống cằm: “Là chuyện cùng mẹ đi học đại học đó ấy ạ.”
Toa Toa kể một câu chuyện theo mẹ lên đại học, chuyện xưa này cô bé được nghe ở viện văn học đại học tỉnh.
Một trong những người bạn cùng phòng của Vu Tuệ Mẫn là thanh niên trí thức thi đỗ từ vùng núi hẻo lánh.
Nữ thanh niên trí thức này về quê mười năm, vào năm thứ năm đã kết hôn với một thanh niên trí thức khác. Nửa năm sau, nhà cô của thanh niên trí thức nam này được sửa lại án sai đã lập tức chuyển hộ khẩu và công việc cho anh ta. Trước khi đi anh ta thề thốt nhất định sẽ về đón cô ta cùng qua đó, kết quả người vừa đi đã không còn tin tức gì nữa.
Sang năm thứ sáu, nữ thanh niên trí thức sinh một cô con gái nhỏ đáng yêu, bèn viết thư cho nam thanh niên trí thức báo tin vui, nhưng lại chậm trễ mãi không có hồi âm.
Đến năm thứ bảy…
Sau đó năm bảy mươi bảy cô ta tham gia thi đại học, mùa xuân năm bảy mươi tám dẫn theo con gái vất vả trăm đường tới tỉnh thành nhập học.
Trường học không được phép dẫn người nhà đến, cô gái nhỏ theo mẹ học đại học phải trốn chui trốn lủi.
Nhưng một đứa trẻ lớn như vậy có thể trốn được ở đâu?
Cuối cùng vẫn bị phát hiện ra.
Trường học muốn đưa cô bé về!
Đứa bé khóc rất đau lòng, nước mắt giống như hạt châu rơi từng hạt to xuống.
Nữ thanh niên trí thức cũng khóc rất thảm thiết, hết lời xin nhà trường cho phép con được ở cùng cô ta, cô ta có thể dọn vệ sinh trường lớp và làm những việc khác nữa.
Vu Tuệ Mẫn và các giáo viên, bạn học khác cùng nhau nghĩ cách giúp cô ta.
“Cuối cùng, bọn họ thật sự nghĩ ra được một cách hay đó ạ!” Toa Toa mỉm cười nói.
Bà Tiết, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng đang nghe đến say mê, Tiểu Lĩnh không nhịn được mà giục cô bé: “Cách gì thế! Em mau nói đi!”