Chương 1004: Chị chồng cả, dụ dỗ 6
Toa Toa: “Đây là chỗ hồi hộp, dẫn ý, có thể nói cho anh được sao?”
Tiểu Lĩnh: “Kết cục của câu chuyện chắc chắn phải tiết lộ chứ, không tiết lộ vậy viết chuyện xưa làm gì?”
Toa Toa: “Muốn biết chuyện tiếp theo thế nào, lắng nghe hồi sau sẽ rõ.”
Bà Tiết: “Ôi, con bé này!”
Thỉnh thoảng Lâm Tô Diệp cũng gặp Vu Tuệ Mẫn, nhưng mọi người đều bận rộn, thời gian có thể ngồi xuống trò chuyện không nhiều cho nên cô cũng không biết chuyện này.
Toa Toa theo Đại Quân và Tiểu Lĩnh tới trường đại học tỉnh tìm Cố Mạnh Chiêu, có đôi khi sẽ cùng bà Tiết đi tìm cha Cố và mẹ Cố. Mọi người đều cảm thấy cô bé là trẻ con nên lúc nói chuyện chưa bao giờ từng tránh cô bé, bởi vậy cô bé cũng hóng được rất nhiều chuyện.
Thường thì nếu Toa Toa đến trường đại học tỉnh chơi, Vu Tuệ Mẫn biết sẽ đặc biệt đến thăm cô bé, còn dẫn cô bé đi tới viện văn học chơi nữa.
Lâm Tô Diệp: “Vậy cha mẹ của nữ thanh niên trí thức đó thì sao?”
Cô ta đã vất vả như vậy rồi, sao cha mẹ của cô ta vẫn chưa xuất hiện?
Toa Toa: “Hừm…”
Tiểu Lĩnh: “Chậc, tí tuổi đầu đã thừa nước đục thả câu rồi!”
Toa Toa: “Người ta không nói chắc chắn là vì có lý do rồi.”
Suy nghĩ của Toa Toa không sâu sắc đến thế, ý nghĩ đầu tiên có khả năng là cha mẹ của nữ thanh niên trí thức đã qua đời, bằng không sao lại không quan tâm cô ta?
Trong ý thức của cô bé, chỉ cần cha mẹ còn sống sẽ không mặc kệ con mình.
Lâm Tô Diệp: “Nhưng chúng ta cũng không thể viết chuyện của ngươi ta ra được, đây là chuyện riêng của người ta, chúng ta biết là được rồi.”
Toa Toa: “Nhưng dì đó nói được mà, con hỏi có thể vẽ lại chuyện của dì ấy không thì dì ấy nói được.”
Lâm Tô Diệp cũng không muốn vẽ mấy chuyện khổ cực trong cuộc sống đó vào, cho dù trước mắt thoạt nhìn vẫn tốt nhưng chắc chắn sẽ vạch vết sẹo của người ta ra, thế là không được.
Dù đối phương bằng lòng viết chuyện xưa ra, nhưng bản thân người ta đang ở viện văn học, tự mình có thể viết cũng không cần người khác làm thay.
Người trẻ tuổi trải qua khổ cực chưa chắc đã có thể mỉm cười cho qua, không có sự lắng đọng và gột rửa của năm tháng, chưa chắc đã có thể buông được vết thương trong lòng đó xuống.
Có lẽ đợi khi thời gian trôi qua, sau khi sự nghiệp thành công, cuộc sống viên mãn, tuổi tác già đi rồi mới có thể bình thản đối mặt với nó.
Cũng giống như bản thân cô, nếu cuộc sống hiện tại không tốt đẹp như vậy, tương lai vẫn tràn đầy nguy cơ thử thách vậy cô chắc chắn sẽ không có cách nào bình tĩnh đối mặt với cơn ác mộng đó được.
Cô nói với Toa Toa đạo lý này bằng những từ ngữ đơn giản. Cô bé vẫn luôn vui vẻ yêu đời, không cần phải hiểu vết sẹo và tổn thương là gì, chỉ cần biết không thể tùy ý chọc vào chỗ đau của người khác là được, phải giữ thể diện và danh dự cho người ta.
“Trên chân chúng ta sứt một miếng, nếu như chạm vào một cái sẽ thấy đau, có đúng không?”
Toa Toa gật đầu: “Đúng ạ.”
Lâm Tô Diệp: “Có vài chuyện không hay cũng sẽ để lại vết sẹo trong chúng ta, chạm vào cũng sẽ thấy đau.”
Toa Toa: “Giống như… thím ba cũ của con sao ạ?”
Bà nội nói thím ba cũ đi theo người bán thịt heo không cần chú ba nữa, khi ấy chú ba cũng rất buồn bã.
Lâm Tô Diệp xoa đầu cô bé, khả năng lý giải của đứa trẻ này thật tốt: “Đúng đó con.”
Tiểu Lĩnh lập tức cười nói: “Thì viết chuyện con nhỏ nhà em tè lên người ấy.”
Toa Toa lập tức mở to mắt: “Không thể nào!”
Lâm Tô Diệp lập tức an ủi cô bé: “Bé ngoan sẽ không như thế đâu, là anh con…”
Tiểu Lĩnh cũng thề thốt phủ nhận mình sẽ không.
Chà, cậu bé không biết, lúc cậu bé và Đại Quân mới lớn được vài tháng tuổi. Đại Quân nằm rất ngoan ngoãn, bàn chân nhỏ cử động với biên độ rất nhỏ, cái miệng cũng bập bẹ rất nhỏ nhẹ, còn khi ấy Tiểu Lĩnh thì lại khoa tay múa chân, kêu oai oái, hễ khó chịu một cái là cọ tới cọ lui tè lên người Đại Quân người ta!
Tất nhiên, cô và bà Tiết đều không hẹn mà cùng quên mất chuyện này, tuyệt đối sẽ không nhắc tới.
Không phải sợ làm tổn hại tình anh em mà là sợ để lại bóng ma cho Đại Quân.
Đại Quân là một đứa trẻ rất thích sạch sẽ!
Bà Tiết có hơi chột dạ, vì thế này cũng coi như là bà ta không trông nom đến nơi đến chốn, lúc đó nghĩ hai đứa trẻ ngủ rồi, bà ta đi làm ít việc thôi, có ai ngờ vừa không để mắt đến cái Tiểu Lĩnh đã như thế rồi?
Bà ta vội vàng nói với Đại Quân: “Từ nhỏ đến lớn Đại Quân đều sạch sẽ gọn gàng, trắng trẻo, chưa bao giờ từng như vậy hết!”