Chương 1005: Chị chồng cả, dụ dỗ 7
Đứa nhỏ chưa từng phi thực tế như thế, nhưng bà ta thích khen Đại Quân chắc như đinh đóng cột.
Bà ta nói một cách rất tự tin nên đứa trẻ cũng tin theo.
Vốn Đại Quân còn đang lén rối rắm liệu mình cũng có mất vệ sinh như thế không? Bây giờ nghe bà nội nói như vậy cũng thở phào nhẹ nhõm rồi, lại tiếp tục đọc sách.
Toa Toa thì lại bắt đầu nghĩ chuyện xưa mới với Lâm Tô Diệp: “Mẹ ơi, vậy chúng ta viết chuyện xưa khác đi. Con vẫn còn rất nhiều, con muốn viết chuyện về một chiếc dao phẫu thuật nhỏ. Có một bạn nhỏ, cô ấy vẫn luôn muốn làm bác sĩ, ừm, chính là bác sĩ ngoại khoa giống như chủ nhiệm Hoắc ấy ạ…”
Quyển tiếp theo còn có thể viết bạn nhỏ muốn làm công an, quân nhân… dù sao thì cô bé cũng có rất nhiều chuyện xưa, không sợ mẹ không có chuyện xưa để vẽ.
Buổi tối lúc đi ngủ, Lâm Tô Diệp vẫn lén hỏi Toa Toa về chuyện của đứa trẻ và mẹ cô bé.
Toa Toa nói rằng mọi người giúp cô bé nhỏ tìm một người cha mới. Người cha đó chính là kỹ sư cao cấp trong nhà xưởng lớn hàng chục nghìn người, trước đây anh ta bị thương từng phải làm phẫu thuật, bác sĩ nói anh ta không thể có con được nữa, vợ anh ta rất thích trẻ con nên đã ly hôn với anh ta.
Bây giờ người mẹ trí thức cho cô gái nhỏ theo họ người cha kỹ sư, người cha đó cũng thân với cô gái nhỏ như con gái ruột của mình, bọn họ trải qua cuộc sống rất hạnh phúc.
Sau khi Toa Toa kể xong còn dựa vào lòng Lâm Tô Diệp, an ủi cô: “Được rồi, chuyện kể đã xong, mau ngủ thôi.”
Lâm Tô Diệp nở nụ cười, ôm con gái vui vẻ chìm vào giấc ngủ.
Khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Tô Diệp vẫn chạy qua chạy lại giữa học viện mỹ thuật và đại viện như cũ, tuy rằng bận nhưng rất vui.
Chớp mắt cái đã đến tết trung thu, Lâm Tô Diệp xin cho Ldl và Đại Đệ nghỉ nửa ngày, buổi tối về nhà cùng nhau đón tết.
Ở nhà đang bận vụ thu hoạch mùa thu nên không gọi anh ba Tiết tới nữa.
Buổi sáng, Lâm Tô Diệp đang vẽ tranh ở học viện mỹ thuật, dự định mười một giờ sẽ về nhà.
“Tô Diệp!” Hoàng Hiển Ninh gọi cô: “Tặng cô một phần quà trung thu này.”
Anh ta đưa một bức tranh tết nhỏ cho Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nói trong sự ngạc nhiên: “Thầy Hoàng, cho tôi sao?”
Hoàng Hiển Ninh mỉm cười: “Đúng, tết trung thu mà, chỉ là chút lòng thành mà thôi.”
Lâm Tô Diệp thật sự rất bất ngờ và thích thú, Hoàng Hiển Ninh đã vẽ rất nhiều tranh nhiệm vụ nhưng anh ta cực hiếm khi chủ động tặng tranh cho ai, người khác bỏ tiền mời anh ta vẽ mà anh ta còn chẳng chịu.
Cô muốn mở ra xem thử nó, nhưng Hoàng Hiển Ninh đã yêu cầu cô về nhà hãy xem sau.
Sau khi cảm ơn, Lâm Tô Diệp tạm biệt và ra về.
ldl và Đại Đệ phải đến chiều mới về sau nên cô đạp xe về nhà một mình.
Trường tiểu học quân khu, Đại Quân và Tiểu Lĩnh nghỉ hè xong lại quay trở lại khai giảng mùa thu, bọn trẻ cũng đã lên lớp năm.
Tụi nhỏ được nghỉ nửa ngày vào hôm tết trung thu vì thủ trưởng phụ trách trường học quân khu nói đừng để mấy đứa trẻ thối này được nhàn rỗi, không có việc gì là tụi nó lại gây chuyện bày trò quậy phá.
Ngay sau khi giáo viên nói tan học, Tiểu Lĩnh đã đứng bật dậy hét với mấy người Lam Hải Quân: “Đi đá bóng một lúc trước nhé!”
Bây giờ ban ngày ngắn, buổi chiều ra ngoài chơi chưa được một lúc thì trời đã tối rồi, cũng chưa được thỏa mãn lắm.
Đại Quân: “Về nhà ăn cơm trước đã.”
Tiểu Lĩnh: “Không sao đâu, Lam Hải Quân có bánh quy mà.”
Mấy người bọn họ sáp lại chung chia nhau bánh quy mà Lam Hải Quân mang tới.
Tiểu Lĩnh nhìn thấy Hồ Vệ Đông ở nơi đó dài mặt, không đi cũng không tới ăn bánh quy, mới gọi nó: “Cậu có muốn đi đá bóng với bọn tớ không?”
Hồ Vệ Đông đánh bóng rổ không rồi, nhưng đá bóng lại rất bình thường.
Có điều, mọi người đều là hàng xóm của nhau, đám người Tiểu Lĩnh đi đá bóng hoặc là đánh bóng rổ cũng sẽ gọi nó.
Hồ Vệ Đông nhìn thấy Cát Phong và Mã Minh cũng ở đây, chỉ nói không đi.
Nó cầm cặp sách đi ra ngoài, lại bị Cát Phong huých một cái, cặp sách rơi xuống đất làm hai quyển vở viết đổ ra ngoài.
Tiểu Lĩnh cúi đầu liếc mắt nhìn: “Đó là gì thế?”
Hồ Vệ Đông vội vàng nhét vào: “Vở bài tập về nhà của tớ.”
Nói xong nó đeo cặp lên chạy mất.
Cát Phong xùy một tiếng: “Đồ gà nghèo rớt!”
Tiểu Lĩnh tò mò hỏi: “Đây là câu chửi người gì thế? Có căn cứ không? Có ghê gớm hơn đồ quê mùa không?”
Cát Phong giải thích mập mờ.
Tiểu Lĩnh cười bảo: “Vậy cậu với Mã Minh đá bóng chính là đồ gà yếu, gà cùi bắp, ha ha.”
Cát Phong: “…”