Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1006 - Chương 1006. Đã Từng Mơ Bao Giờ Chư

Chương 1006. Đã từng mơ bao giờ chư Chương 1006. Đã từng mơ bao giờ chư

Chương 1006: Đã từng mơ bao giờ chư

Cậu ta và Mã Minh không thích vận động, hai người đều là tay mơ trong mấy trò vận động này, lúc làm thủ môn còn phải cả hai gộp lại đứng một vị trí.

Hồ Vệ Đông chạy ra khỏi khuôn viên trường học, trông thấy một học sinh cấp hai khoảng mười lăm mười sáu tuổi ở bên ngoài, nó lập tức chạy tới: “Anh Tấn.”

Triệu Tấn đáp một tiếng với vẻ cà lơ phất phơ, móc một bao thuốc từ trong túi ra, rút một điếu cho mình, lại đưa cho Hồ Vệ Đông một điếu: “Làm điếu không?”

Hồ Vệ Đông vừa cười vừa lắc đầu: “Em không biết hút.”

Nó móc hai quyển vở viết tay trong cặp sách ra: “Anh Tấn, quyển này là của anh, quyển này là em chép.”

Triệu Tấn liếc mắt nhìn, cười bảo: “Chà, chú mày viết chữ cũng không tồi nhỉ, rất ra gì đấy.” Cậu ta nhét một đồng tiền cho Hồ Vệ Đông: “Tiền công của chú mày đấy.”

Hồ Vệ Đông nhìn thấy tận một đồng, đôi mắt lập tức sáng ngời: “Anh Tấn, không phải nói chỉ năm hào thôi sao?”

Triệu Tấn hút một hơi thuốc, ra vẻ tự cho là rất ngầu thở ra một vòng khói: “Không phải chú mày vượt mức hoàn thành nhiệm vụ hay sao, xong trước thời hạn thì thưởng thêm thôi.” Cậu ta lại móc một quyển từ trong túi quần ra: “Quyển này số từ hơi nhiều, chép xong trả một đồng tiền công.”

Hồ Vệ Đông cầm qua lật xem, chữ bên trên khiến gương mặt trắng nõn của nó lập tức đỏ bừng, thậm chí còn có hình vẽ trong này nữa, mấy nét vẽ cơ thể người đơn giản lại lộ liễu trắng trợn đó khiến tim nó đập nhanh, mặt đỏ tai hồng, nhưng lại không nhịn được mà dí mắt vào nhìn.

Triệu Tấn cúi người về phía nó, ghé sát bên tai nhỏ giọng hỏi: “Hồ Vệ Đông, chú mày đã từng mơ bao giờ chưa?”

Hồ Vệ Đông biết anh ta có ý gì nhưng lại cố tình không hiểu: “Rồi ạ, ai lại chẳng nằm mơ?”

Triệu Tấn: “Phương diện kia cơ, nằm mơ thấy ai, bạn học nữ? Hay là giáo viên nữ? Có xinh không, có nở nang không?”

Gương mặt trắng trẻo của Hồ Vệ Đông lập tức đỏ ửng, nó vội vàng đáp: “Anh Tấn, em về chép sách đây, tranh thủ còn giao sớm cho anh.”

Nó nắm chặt cặp sách chạy đi, chỉ sợ làm rớt xuống đất bị người nhìn thấy, quyển sách này tuyệt đối không thể để người thấy được.

Triệu Tấn giẫm đầu lọc trên đất, chỉnh lại cái mũ đội lệch, quay người đạp xe đạp đi, nhưng cũng không đạp tử tế mà lạng lách đánh võng giống như tên du côn.

Lúc này cậu ta nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đạp xe ở trước mặt, người phụ nữ thoạt nhìn hơn hai mươi tuổi, làn da trắng nõn mịn màng, trên cổ quấn một chiếc khăn sa màu vàng nhạt, trên người mặc áo hở cổ lông cừu ưa nhìn, mái tóc không biết chải thế nào mà hai bên tóc mai nhẹ nhàng lại dịu dàng, trông vô cùng xinh đẹp và đáng yêu.

Cậu ta không nhịn được mà liếm môi, tùy tiện huýt sáo với người phụ nữ xinh đẹp, gọi: “Em ơi, anh đưa em đi chơi nhé!”

Lâm Tô Diệp tức đến bật cười, cô hạ chân phanh xe, xuống xe đạp ra hiệu cho Triệu Tấn cũng xuống.

Triệu Tấn liếc nhìn, mình chỉ tùy tiện trêu đùa mà cô đã mắc câu ngay, vãi, hôm nay giẫm phải vận đào hoa gì vậy?

Cậu ta lập tức xuống xe, cười rất ngả ngớn: “Em gái, em lớn lên thật ưa nhìn, có đối tượng…”

Không đợi cậu ta nói xong, Lâm Tô Diệp đã tháo găng tay quất vào đầu cậu ta một cái: “Cậu ở trường nào, bao nhiêu tuổi? Có bị cận không hả?”

Vậy mà lại dám trêu ghẹo cô, không có mắt hay sao? Thằng thiếu đòn này!

Triệu Tấn bị cô quất cho một trận tới tấp, nhưng lạ thay cậu ta lại không tức giận cũng không nổi đóa, còn trơ mặt ra cười: “Em gái xịt gì mà thơm thế.”

Đây là quân khu, Lâm Tô Diệp nghĩ đương nhiên cho rằng cậu ta là con của nhà ai trong quân khu: “Cậu tên gì?”

Lúc này Triệu Tấn mới hơi tỉnh táo lại, vội vàng thu lại vẻ mặt: “Chị gái, xin lỗi, tôi chỉ cố ý chọc chị chơi thôi.”

Lâm Tô Diệp lại kéo tay áo cậu ta không cho đi: “Cậu đi tới phòng cảnh vệ với tôi, tôi xem cậu là con nhà ai, gan to quá hay là bị cắt mất túi mật rồi hả?”

Kiểu gì cũng phải tìm phụ huynh của cậu ta lý sự, xem giáo dục con cái thế nào lại cà lơ phất phơ láo toét như thằng du côn như thế.

Nhất định phải tìm phụ huynh của cậu ta đánh cho một trận đòn no mới được.

Triệu Tấn vội vàng xin tha: “Chị, tôi cũng không dám nữa đâu! Chị đại nhân độ lượng, tha cho tôi một mạng đi mà.”

Bình Luận (0)
Comment