Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1024 - Chương 1024. Bà Nội, Bà Cứ Ra Sức Khen Vào

Chương 1024. Bà nội, bà cứ ra sức khen vào Chương 1024. Bà nội, bà cứ ra sức khen vào

Chương 1024: Bà nội, bà cứ ra sức khen vào

Lâm Tô Diệp vội vàng ngồi xổm xuống bế cô bé lên… nhưng không bế được, đành dẫn Toa Toa ngồi xuống ghế rồi mới ôm cô bé: “Mấy hôm nay bé ngoan diễn tiết mục gì thế? Mau kể cho mẹ nghe đi.”

Toa Toa lập tức vui vẻ hào hứng kể cho mẹ nghe.

Bên đó bà Tiết lại không vui: “Đứa cháu nữa của tôi đâu rồi?” Bà ta sờ soạng quanh người Tiểu Lĩnh trước sau một lượt, chỉ sợ thiếu mất miếng da hay một hai miếng thịt, liên tục hỏi Đại Quân đâu.

Tiểu Lĩnh: “Bà nội, cháu trai bà cũng lợi hại lắm đó, huyện trưởng còn tới tìm anh ấy họp thì thôi.”

Bà Tiết: “Hả? Không phải đi khuyên lão đồ cổ thôi sao? Sao còn khuyên đến tận chỗ huyện trưởng vậy?”

Tiểu Lĩnh cũng không biết quá trình cụ thể, nhưng cậu bé biết đại khái và kết quả, chính là Đại Quân rất được coi trọng, cậu bé vừa thể hiện, hiển nhiên đã mang đến cho bà Tiết cảm giác gấp gáp như qua năm cửa ải chém sáu tướng.

Không biết còn tưởng Đại Quân là cán bộ đi tranh cử, cùng với người giết vào giết ra.

Bà Tiết nghe mà vỗ ngực liên hồi: “Ôi mẹ ơi, sao cháu trai bà lại…” Bà ta nhìn Tiểu Lĩnh, muốn dùng từ gì đó để khen Đại Quân cho thích hợp hơn…

Tiểu Lĩnh lại hoàn toàn không để ý: “Bà nội, bà cứ ra sức khen vào, không sao, cháu không thấy ghen tỵ cũng không thấy buồn đâu, cháu rất kiêu ngạo nữa kìa!”

Bà Tiết nhỏ giọng bảo: “Thì không giống người nhà mình đó, cháu nhìn người nhà mình đều không thích làm quan, nhưng bà thấy Đại Quân còn nhỏ tuổi đã giống tể tướng hát trong kịch nam rồi, rất ông cụ non, nhấc chân đi tứ phương, vui hay buồn đều không thể hiện ra mặt, còn có cái gì nữa nhỉ, thuyền lớn thuyền nhỏ gì ấy.”

Tiểu Lĩnh vỗ tay một cái: “Cái này cháu biết, trong bụng tể tướng có thể chèo thuyền!”

Bà Tiết: “Chuẩn luôn!”

“Cam La Thành bảy tuổi bái tướng, vậy…”

Tiểu Lĩnh vội vàng sửa cho bà ta: “Bà nội, bà phải nghe cho chính xác vào chứ, là La Thành… không đúng, là Cam La mười hai tuổi bái tướng, Cam La Thành là ai chứ?”

Tuy rằng Tiểu Lĩnh không đọc nhiều sách vở như Đại Quân, nhưng thân là hai anh em như hình với bóng hiển nhiên vẫn bị ảnh hưởng sâu sắc rồi.

Bà Tiết lớn tuổi rồi trí nhớ kém, lực chú ý cũng không tập trung, nghe radio hoặc đọc sách rất dễ bị rối.

Bình thường Đại Quân và Toa Toa cũng không sửa cho bà ta.

Lâm Tô Diệp và Toa Toa dính lấy nhau xong rồi, lúc này mới để ý đến hai người họ, nghe thấy cái tên Cam La Thành này cũng méo mặt.

Cái này có hiệu quả giống với sét đánh không kịp bưng tai và bịt tai trộm chuông.

Lâm Tô Diệp và bà Tiết bàn bạc với nhau: “Đại Quân có khả năng còn phải ở lại vài ngày, mẹ qua đó với thằng bé hay là để con qua?”

Trong nhà còn hai đứa trẻ, không thể không người được.

Bà Tiết: “Không phải các cô đi sưu tầm tranh ảnh sao, cô qua đó tiếp đi.”

Ở với Đại Quân không vất vả, còn ở nhà phải giặt giũ nấu cơm, vẫn nên để bà ta ở nhà đi.

Lâm Tô Diệp quả thật còn nửa bức tranh nữa chưa hoàn thành, đám người Hoàn Hiển Ninh cũng chưa về.

Ở Thủy Bạc này một tuần liền, mọi người cũng có đủ linh cảm, đều lấy ra được kiệt tác của mình.

Trương Thiệu Đông vẽ một bức Lăng Ba tiên tử có thể nói là tuyệt tác, ngay cả Hoàng Hiển Ninh cũng khen.

Lâm Tô Diệp vẽ vẫn là tranh sinh hoạt ấm áp như cũ, loại thế giới trên nước này cũng cho cô linh cảm.

Bàn bạc xong cô bắt xe quay về Tôn Gia Quan Trang, ban ngày vẽ tranh, buổi tối đi tới nhà họ Tôn nói chuyện với mọi người, cũng coi như ở lại với Đại Quân.

Đại Quân là một đứa trẻ hiếu thắng, làm đến hai phần đã đủ rồi nhưng cậu bé thường sẽ làm đến bốn phần, trước đó để thuyết phục lão bí thư Tôn cậu bé có làm thêm một vài sự chuẩn bị, kết quả sự chuẩn bị này có hơi khơi gợi hứng thú của các cán bộ công xã, cậu bé nghĩ cán bộ công xã cũng không phải chỉ cần một chút như lão bí thư là đủ, không thiếu được xốc lại tinh thần mang hàng tồn kho ra.

Sau này càng ngày cuộc họp càng lớn, cậu bé cũng càng lúc càng chuyên chú hơn, hiển nhiên cũng sẽ mệt.

Mệt thì cũng không mệt, thậm chí còn có hứng thú nói không thành lời.

Dưới gương mặt tuấn tú bình tĩnh và lạnh lùng của cậu bé là một trái tim nóng hỏi và nhiệt huyết, cậu bé muốn chia sẻ với mọi người nhưng lại không muốn khiến người ta cảm thấy mình quá thẳng thắn.

Cha, chú út, chú Tần và ông Lương đều không ở đây, người ở nơi này chỉ vừa mới quen biết, bọn họ có một loại… ánh sáng đặc biệt đối với cậu bé, không dễ bề tâm sự.

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lâm Tô Diệp cầm đèn pin nói với Đại Quân: “Bầu trời đêm ở quê thật đẹp, Đại Quân, con đi dạo với mẹ nhé.”

Bình Luận (0)
Comment