Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1023 - Chương 1023. So Đấu

Chương 1023. So đấu Chương 1023. So đấu

Chương 1023: So đấu

Trước đây không có sinh viên đại học, trình độ tiểu học bậc cao và cấp hai đã đủ dùng rồi, sau này sinh viên đại học càng ngày càng nhiều lên, trình độ cấp hai đó cũng không đủ dùng nữa, ít nhất phải đến cấp ba.

Thằng cả thằng hai chậm trễ hai năm lại bị đưa về trường học, hiển nhiên phải tốn nhiều sức lực hơn, bình thường không về nhà mà ở trường học bổ túc.

Tam Bảo Nhi và Tứ Bảo Nhi học tiểu học cũng cà lơ phất phơ, Ngũ Bảo Nhi còn nhỏ đợi hai năm nữa lại nói sau.

Nhưng bây giờ đột nhiên Tiết Minh Hà đã ý thức được nguy cơ, qua hai năm nữa là muộn rồi, phải tranh thủ học sớm một chút!

Cô ta cứ nhất định kéo Lâm Tô Diệp đến nhà ăn cơm và ngủ lại, Lâm Tô Diệp không lay chuyển được, đành nói với Hoàng Hiển Ninh một tiếng rồi đi qua đó.

Tiết Minh Hà muốn xin Lâm Tô Diệp chỉ dạy làm thế nào để biến đứa trẻ không thích học hành trở nên thích học hơn, làm sao để chế ngự được trẻ hư.

Lâm Tô Diệp: “Em cũng không làm gì cả, đều là tự con hiểu chuyện, có Đại Quân dẫn dắt Tiểu Lĩnh cũng ngoan hơn hẳn.”

Tuy rằng lúc vừa mới nằm mơ ác mộng xong, cô vừa sợ vừa gấp, nhưng sau đó vừa nghĩ đến cũng không có gì ghê gớm lắm, Tiểu Lĩnh cũng không phải không nghe lời như cô tưởng.

So với trẻ hư thật sự thì Tiểu Lĩnh không hề hư một chút nào cả.

Đương nhiên, cô thấy mấy đứa trẻ nhà họ Tôn cũng không hư, cùng lắm chỉ là không thích học hoặc có suy nghĩ riêng thôi.

Đợi bọn họ về nhà, lão bí thư Tôn đã gọi đại đội trưởng tới dẫn Đại Quân cùng lên công xã, còn bà Tôn đang dẫn một đám trẻ ăn cơm.

Trong nhà thắp hai ngọn đèn dầu nhưng vẫn rất mờ mịt như cũ, nơi này vẫn chưa nối điện.

Buổi tối cuối tháng tám vẫn rất lạnh, mặc ít quần áo một chút sẽ thấy rét căm căm.

Nhưng mấy đứa trẻ lại thấy không sao cả, người nào cũng đi chân trần, tóc của Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân còn ướt nhẹp, tuy rằng đã lau nhưng không khô ngay lập tức được.

Lâm Tô Diệp nhìn mà nhíu mày: “Lạnh như thế mà mấy đứa còn đi bơi sao?”

Tiểu Lĩnh: “Mẹ, mẹ đừng khẩn trương, cũng là do chưa từng thấy cái hồ nào to như vậy bao giờ nên con với Lam Hải Quân so đấu chút thôi ạ.”

Lâm Tô Diệp: “So đấu?”

Lam Hải Quân cười đáp: “Dì, Vân Lĩnh nhanh hơn cháu, cháu thua rồi, cháu không phục, dự định trưa ngày mai lại làm trận khác, cháu xin phép dì trước nhé.”

Cậu bé nháy mắt với Tiểu Lĩnh, mấy đứa trẻ đều cười ha ha.

Lâm Tô Diệp biết bọn trẻ đang giở trò, để có thể nghịch nước nên cố tình dỗ cô.

Cô cũng không vạch trần, bé trai lớn rồi giờ trò gạt người lớn, không còn giống lúc nhỏ có chuyện gì cũng thích nói với mẹ nữa.

Cô cũng phải chấp nhận cùng với con trai trưởng thành, bọn trẻ sẽ càng lúc càng xa cách mẹ, không còn thân thiết như thế nữa, không còn cả ngày chia sẻ chuyện trong lòng.

So với mấy bé trai thời kỳ dậy thì nhìn thấy mẹ là phát phiền, không muốn nói chuyện với mẹ, thì cô cảm thấy Đại Quân và Tiểu Lĩnh chắc hẳn sẽ không như thế.

Bọn trẻ ở nhà cười hi hi ha ha, không ai nghĩ đến một thiếu niên nhỏ như Đại Quân lại ảnh hưởng đến kế hoạch phát triển sau này của toàn công xã Thủy Bạc, mọi người lại càng không ngờ nông trường nổi tiếng toàn quốc thậm chí là toàn thế giới trong tương lai lại khởi nguồn từ một mâu thuẫn nhỏ trong gia đình.

Đám người Lâm Tô Diệp ở lại vài ngày, Tiểu Lĩnh và các bạn học chơi đến quên trời quên đất, còn Đại Quân lại vẫn luôn theo lão bí thư Tôn đi họp, chậm rãi phát biểu trong buổi họp, không hề sợ hãi chút nào.

Mấy suy nghĩ vi diệu và thần kỳ đó của cậu bé cũng không phải ý nghĩ viển vông, đều có thể tìm được dẫn chứng trong sách vở, có khả năng là nông thư cổ đại mà có khả năng là ở môi trường tương tự tại tỉnh khác, có khả năng… tóm lại là cậu bé khiến người ta mê muội.

Sau bốn ngày, cuộc họp đặc biệt ở công xã Thủy Bạc này cũng được huyện quan tâm, cục trưởng cục nông nghiệp huyện dẫn phóng viên và cấp dưới xuống cho kịp tham gia cuộc họp.

Cuộc họp mở rộng, cán bộ ở những đại đội và công xã khác cũng nhao nhao chạy tới nghe.

Lâm Tô Diệp có thế nào cũng không ngờ sự việc sẽ thành ra như thế, vốn cho rằng các con qua chơi hai ba ngày là được, kết quả ở đến tận một tuần.

Cứ ở tiếp cũng không được, cô dẫn đám trẻ Tiểu Lĩnh về đi học trước, để Đại Quân ở lại Tôn Gia Quan Trang thêm vài ngày, dù sao cũng theo lão bí thư nên không sao.

Lâm Tô Diệp và Tiểu Lĩnh vừa về nhà, Toa Toa đã nhào lên người cô, ôm cô dính lấy rất lâu.

“Mẹ ơi, sao giờ mẹ mới về, con nhớ mẹ lắm.” Toa Toa nói mà nước mắt rơi tí tách như mưa, thật sự rất nhớ mẹ.

Đứa trẻ này cũng rất biết diễn.

Bình Luận (0)
Comment