Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103. Hỏi Thăm

Chương 103. Hỏi thăm Chương 103. Hỏi thăm

Chương 103: Hỏi thăm

Cô lại hỏi, trong miệng con gái toàn là cha và rất nhiều bà với dì, người ta còn cho Toa Toa một đống đồ ăn ngon như vậy, Lâm Tô Diệp đoán là đi thăm người bệnh.

Chắc hẳn không phải là Hồ Thành Hâm đâu.

Trong mơ có phải Hồ Thành Hâm đi tầm này không nhỉ? Cô không nhớ rõ nữa, dù sao toàn bộ sức lực và tinh thần đều dùng vào chú ý đến người nhà, hoàn toàn không rảnh quan tâm anh ta.

Tiết Minh Dực: “Đi tới bệnh viện gặp một người bạn cũ.”

Chủ nhiệm Hoắc là bạn quen biết nhiều năm của anh.

Không phải khám bệnh sao?

Lâm Tô Diệp không hỏi nữa.

Hai người câu được câu mất nói vài câu, Lâm Tô Diệp đã mí mắt đánh nhau, ôm đứa con gái thơm mùi sữa ngủ mất.

Tiết Minh Dực ở bộ đội xưa nay giấc ngủ rất tốt nhưng lúc này lại không ngủ được. Cuối cùng thật sự không nhịn được nữa, anh trở mình, cách một lớp chăn ôm Lâm Tô Diệp, dựa vào đầu cô cùng ngủ.

Hôm sau, anh sẽ đi tìm vợ chồng Liên Thắng Lợi từ từ nói chuyện nghiêm túc về vấn đề này.

Sáng hôm sau Tiết Minh Dực dậy sớm hơn trước kia, vẫn dọn dẹp trong nhà một lượt như cũ.

Ăn xong bữa sáng, đợi sau khi hai đứa trẻ đi học và cô út đi làm, bà Tiết vì muốn vợ và con trai ở một mình nên định dẫn Toa Toa đang “phù phù phù” vào con kiến trên mặt đất đi, kết quả Toa Toa hoàn toàn không theo bà ta.

Mới sáng cô bé vừa tỉnh dậy vẫn luôn nhìn chằm vào chằm bóng người của cha, trước đây đều chẳng thấy bóng cha đâu, không thể để cha lén chạy mất.

Bà Tiết thấy mình bị cháu gái ghét bỏ, hừ một tiếng tự mình đi tìm chị dâu.

Tiết Minh Dực nói với Lâm Tô Diệp phải đi vào huyện xử lý chút việc.

Anh mặc áo khoác quân lên, cúc đóng rất kín kẽ, lại đeo túi và bình nước lên lưng.

Toa Toa vẫn luôn để ý động tĩnh của cha nhìn thấy lập tức chạy bịch bịch tới, nhón chân giơ bàn tay nhỏ: “Ba ba.”

Tiết Minh Dực quay đầu nhìn cô bé: “Hửm?”

Toa Toa duỗi bàn tay nhỏ với anh: “Bế bế.”

Tiết Minh Dực: “Ba ra ngoài.”

Toa Toa ở trước mặt Lâm Tô Diệp vẫn luôn ngoan ngoãn hiền lành, nhưng lúc này lại rất cố chấp: “Bế!”

Hôm qua bế ra ngoài được thì hôm nay cũng được, nhất định được!

Lâm Tô Diệp: “Bé ngoan, tới ăn trứng gà đi, lát nữa mẹ bế con tới bên sông xem ngan to nhé.”

Toa Toa quay đầu phất tay với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, tự xem.” Lại ra hiệu cho Tiết Minh Dực bế mình.

Tiết Minh Dực phát hiện ra mình có thể lấy một địch mười mà không hề do dự chút nào, nhưng lại không có cách nào từ chối đứa nhỏ trước mặt, bị đôi mắt như cùng một khuôn đúc ra với Lâm Tô Diệp của cô bé nhìn chằm chằm là anh lại không thể nhẫn tâm từ chối.

Anh ngồi xổm xuống, giang một tay tới bế con gái lên, kêu cô bé tự ngồi trong khuỷu tay mình.

Lâm Tô Diệp muốn ôm cô bé: “Bé ngoan, cha phải đi làm việc.”

Toa Toa lắc đầu, không chịu xuống dưới, cha bế càng thoải mái hơn, ngồi rất cao, nhìn rất xa, cha không mệt, không thể để mẹ bị mệt được.

Tiết Minh Dực: “Không sao, không chậm trễ.”

Nếu Tiết Minh Dực đã không để ý vậy Lâm Tô Diệp cũng không ngăn cản nữa. Xưa nay anh làm việc có nguyên tắc cũng có chừng mực, chắc hẳn thật sự không sao đâu. Cô lại lấy tiền và phiếu cho anh, còn phải pha bình sữa cho con gái mang đi nữa.

Tiết Minh Dực: “Không cần mang, trong túi có tiền và phiếu rồi.”

Thấy anh kiên trì, Lâm Tô Diệp không nói thêm gì nữa, lại dặn dò Toa Toa có chuyện phải kịp thời nói với cha ngay, đừng tè lên người cha.

Toa Toa cười hì hì với cô, nụ cười này có hơi gian xảo giống Tiểu Lĩnh.

Lâm Tô Diệp nhón chân thơm vào gương mặt nhỏ của cô bé:: “Bé ngoan không được phép nghịch.”

Con gái ở trước mặt cô mềm mại đáng yêu, nhưng thật ra ra ngoài cùng bà Tiết cũng là lòng dạ hẹp hòi.

Tiết Minh Dực nhìn thấy Lâm Tô Diệp nhón chân bám vào cánh tay anh thơm con, gương mặt trắng trẻo của cô gần trong gang tấc, hàng lông mi vừa dày vừa cong giống như bàn chải nhỏ gãi vào trong tim anh, khiến trong lòng anh mềm nhũn.

Anh mím môi, quả quyết quay người con gái về sau, đặt lên đầu vai mình rồi cúi đầu hôn lên đôi môi mềm của vợ.

Lâm Tô Diệp hô lên một tiếng kinh hãi, giữa ban ngày ban mặt còn đang ở trong sân, bị người nhìn thấy thì phải làm sao.

Ngón tay thon dài của Tiết Minh Dực lướt nhẹ qua sợi tóc rơi bên tai cô, nhẹ nhàng gạt ra sau thùy tai trắng trẻo, thấp giọng nói bên tai: “Hôm nay học viết ba chữ Tiết Minh Dực đi, buổi tối trở về kiểm tra.”

Vợ không viết tên chồng, thật không ra làm sao.

Giọng nói của anh trầm thấp êm đềm khiến gương mặt của Lâm Tô Diệp lập tức đỏ bừng.

Toa Toa ghé người trên vai cha, tầm nhìn lập tức mở rộng hơn rất nhiều, vui vẻ kêu: “Mẹ, mẹ.”

Lâm Tô Diệp đỏ bừng mặt, phất tay kêu bọn họ mau chóng ra ngoài.

Bình Luận (0)
Comment