Chương 102: Chỗ dựa cho vợ 5
Chia chăn thật sự rất tốt, cô thật sự sợ anh không kiềm chế được, tuy rằng chưa chắc đã mang thai nhưng lỡ như mang thai vậy cũng phiền phức lắm.
Cô thật sự không muốn sinh nữa.
Chỉ là nhìn thấy anh dứt khoát nhanh nhẹn chia ổ chăn như vậy, ngay cả nói cũng không là Lâm Tô Diệp lại cảm thấy anh không vui cho lắm, lẽ nào tức giận vì bị cô từ chối?
Phải nói rằng hành động này của cô rất gây sự, bình thường các bà thím chị dâu trong thôn nói chuyện phiếm cũng không hề kiêng dè nhắc đến chuyện giường chiếu này, chỉ là chưa nghe nói có người nào từ chối chồng mình bao giờ.
Chắc hẳn anh không vui đi?
Lâm Tô Diệp không khỏi nghĩ đến tình cảnh anh tới đón dâu năm đó, anh mặc quân trang rất thẳng tắp đứng đắn, cắt tóc húi cua, dáng người cao lớn thẳng tắp, tất cả đều rất khá bắt mắt, đám người chị dâu bác cả ở nhà mẹ đẻ đều nhìn anh chằm chằm, ngoài miệng còn bình luận anh đẹp trai bao nhiêu, thật sự chỗ nào cũng ưa nhìn hết.
Cô nhìn anh qua khe mùng cửa, gương mặt tuấn tú của anh rất lạnh lùng, bộ dáng kiềm chế khóe môi không cười dù chỉ một chút.
Sau này cô mới biết anh chính là người như vậy, tính cách trầm tĩnh không thích nói cười, nhưng khi ấy không biết còn tưởng anh bị ép lấy cô, trong lòng cũng không vui.
Cả hai cùng dập đầu lạy cha mẹ ở nhà mẹ đẻ rồi cô cùng anh ra ngoài cửa ngồi lên xe đạp, đi qua đoạn đường bùn đã tan băng ở cổng thôn đó, anh trực tiếp dừng xe lại cũng không để chân cô dính bùn, mà kêu người giúp lấp một chút, sau đó đẩy cô qua, rồi lại lên xe đạp chạy về Tiết Gia Đồn.
Khi ấy cùng đón dâu có vài người thanh niên đều mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn màu chàm mới tinh, đạp xe đạp hai tám Đại Giang, cũng chỉ có anh mặc một bộ quân trang màu xanh lục, cao lớn thẳng tắp, vô cùng bắt mắt.
Cô dè dặt liếc nhìn vạt áo của anh, trên đường khi xóc nảy cũng sẽ bất cẩn đụng lên người anh, anh không những không tức giận mà còn thả chậm tốc độ.
Mấy chục dặm đường anh lại chở cô đi qua như thế.
Cho dù anh không yêu cô nhưng chung quy cũng có tình cảm đi.
Cho nên tâm trạng của cô cũng hơi phức tạp và mâu thuẫn, nếu không phải sinh con làm phân tán sức lực tinh thần, lại không muốn khiến Tiết Minh Dực ghét bỏ, như vậy đều không tốt đối với gia đình và tương lai của các con.
Nếu như hai vợ chồng không đồng lòng, vậy rất dễ bị người nhớ thương giở trò xấu.
Cô đưa ra một chủ đề, vừa định mở miệng đã nghe thấy Tiết Minh Dực hỏi cô: “Ngày đó em ở hợp tác xã tiêu thụ…”
Lâm Tô Diệp vội vàng ngắt lời anh: “Không có gì, chân em lành rồi, đừng nhắc tới nữa.”
Loại chuyện xấu cô ở hợp tác xã tiêu thụ học mẹ chồng khóc lóc om sòm đó, người khác nói cô không để ý nhưng nếu Tiết Minh Dực nói cô sẽ cảm thấy rất thẹn, rất xấu hổ.
Cô giả vờ gãy chân đòi anh tiền, lại còn bị anh nhìn thấy ngay khi đang đuổi đánh con trai.
Khi ấy nếu có cái rãnh cô thật sự muốn chui vào đó ngay.
Tiết Minh Dực vất vả lắm mới mở miệng lại bị Lâm Tô Diệp ngắt lời nên anh lại im lặng.
Anh muốn nói chuyện với cô một chút, kêu cô đừng tức giận chuyện về Dương Thúy Hoa, để cô biết trong lòng mình chỉ có cô, kết quả anh vừa mở đầu đã bị cô chặn lại, anh cũng không có cách nào đột nhiên biểu đạt tình ý của mình nữa.
Mà về phần Liên Thắng Lợi, anh càng không muốn nhắc đến với cô hơn, không muốn giữa hai vợ chồng lại nói đến cái thứ ghê tởm như thế.
Anh vốn không giỏi biểu đạt và nói chuyện, trong lòng có một vạn câu nhưng không nói ra được mấy lời, cuối cùng chỉ đành chứng thực bằng hành động.
Có đôi lúc hai người cũng không nói chuyện.
Lâm Tô Diệp nhỏ giọng thăm dò anh: “Ngủ chưa?”
Tiết Minh Dực nằm ở nơi đó ngủ được mới lạ, ở quân doanh anh vừa nằm xuống là đã ngủ ngay, nhưng ở đây quanh chóp mũi đều là mùi hương của cô khiến anh trong lúc nhất thời không thể ngủ được.
Tiết Minh Dực: “Chưa.”
Cảm thấy giọng điệu của mình có hơi giận dỗi, anh hỏi: “Anh có thời gian ở với em, có muốn về nhà mẹ đẻ một chuyến không?”
Anh lại chủ động nói về nhà mẹ đẻ làm trong lòng Lâm Tô Diệp rất vui vẻ, điều này chứng minh anh không hề tức giận: “Nói tới thì tháng giêng em vừa về rồi.” Cô lại bảo: “Anh đi tới bệnh viện sao?”
Tiết Minh Dực: “Sao em biết?”
Anh đã thử hỏi Toa Toa rồi, cô bé không biết bệnh viện cũng không biết bệnh viện là nơi nào.
Lâm Tô Diệp cười bảo: “Em biết ngay mà.”
Buổi chiều cô hỏi Toa Toa, Toa Toa chỉ vào bụng vù vù ô ô cũng không biết nói gì, thấy mẹ không hiểu mới giơ ngón tay nhỏ chọc vào cánh tay cô, Lâm Tô Diệp lập tức đoán là tiêm, Toa Toa vừa cười vừa gật đầu.