Chương 101: Chỗ dựa cho vợ 4
Cả gia đình ngồi trước bàn cơm đều quay đầu nhìn anh, cho rằng anh có chuyện quan trọng đang định tuyên bố.
Bị bọn họ nhìn chăm chú, Tiết Minh Dực hơi mấp máy môi, sải bước đi tới giang cánh tay định ôm Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nhìn thấy anh đi tới, lập tức ngồi xuống: “Sao giờ mới về? Mau đi rửa tay ăn cơm đi.”
Hai cánh tay giang ra của anh ôm không khí, cánh tay dài và ngón tay dài nâng lên trong phòng rõ ràng có hơi đột ngột.
Cô út cười bảo: “Anh, anh đánh quyền đấy sao?”
Vẻ mặt của Tiết Minh Dực vẫn như thường, anh ho nhẹ một tiếng, lặng lẽ đi rửa tay, thanh niên muốn thể hiện tình yêu nồng nhiệt trước mặt mọi người vừa rồi tuyệt đối không phải anh, cho dù anh bảy, tám tuổi cũng sẽ không ấu trĩ như thế.
Bà Tiết trách cô út: “Chỉ có con lắm mồm, ăn cơm đi.”
Anh nhẹ giọng bảo: “Sau này không cần đợi con, để phần trong chảo là được.”
Lâm Tô Diệp: “Tiểu Lĩnh muốn đợi anh, buổi trưa về nhà anh không có nhà, buổi chiều về anh cũng không ở nhà, làm bọn trẻ rất sốt ruột.”
Tiểu Lĩnh liên tục gật đầu, nhìn chằm chằm vào Tiết Minh Dực một cách tha thiết.
Tiết Minh Dực nhìn cậu bé: “Tìm cha có chuyện gì sao?”
Tiểu Lĩnh quanh co úp mở: “Cha, con có thể… đưa ra một yêu cầu nhỏ được không ạ?”
Tiết Minh Dực nhìn cậu bé: “Nói đi.”
Tiểu Lĩnh liếc mắt nhìn Đại Quân, Đại Quân vẫn mang bộ dáng bình chân như vại, như thể mọi chuyện không liên quan đến cậu bé.
Tiểu Lĩnh hạ quyết tâm: “Cha, con có thể giao bản kiểm điểm muộn một ngày được không? Cái đó…” Cậu bé chọc hai ngón tay vào nhau, tuy rằng trí thức Cố đã chỉ dạy rất nhiều, Đại Quân cũng biết viết như thế nào, nhưng đầu óc của cậu bé vẫn rỗng tuếch.
Đừng nói là tám trăm chữ, cho dù ba trăm chữ cậu bé cũng không viết ra được, cậu bé vẫn cần thời gian. Cậu bé không muốn bị đòn cũng không muốn khó xử nên mới thử hỏi cha xem có thể cho mình thêm chút thời gian được hay không.
Lâm Tô Diệp nhìn bộ dáng của Tiểu Lĩnh mà cảm thấy buồn cười, đứa trẻ này bình thường thích nói toạc móng heo, trèo cây leo tường nhà mà lúc này lại biết e thẹn.
Trước đó Tiểu Lĩnh quấn lấy cô xin giúp, kêu cô nói với cha nhưng Lâm Tô Diệp từ chối rất quả quyết.
Cô muốn để hai đứa trẻ thân thiết với cha nhiều hơn, cậu bé có lời thì nói với cha, để cô nói thì không tính.
Vì cô từ chối Tiểu Lĩnh nên bà Tiết vốn đã hơi bớt giận lại tức tối, ngồi ở nơi đó cau mày quắc mắt.
Lâm Tô Diệp nhìn Tiết Minh Dực, anh có nguyên tắc như vậy chắc tám phần sẽ không đồng ý.
Dù sao chỉ có tám trăm chữ như vậy, hôm qua đến tối nay cũng gần như có thể viết xong rồi đi?
Ai ngờ Tiết Minh Dực lại đồng ý: “Có ý kiến thì nói, tốt lắm, nhưng kéo dài thời hạn không có lần thứ hai, lần sau vừa đến hạn nhất định phải giao.”
Anh cho phép tối ngày mai giao.
Tiểu Lĩnh chỉ ôm suy nghĩ thử xem lại không ngờ cha thật sự đồng ý, cậu bé vui vẻ nhảy phắt dậy: “Cảm ơn cha ạ!”
Cậu bé nhìn Lâm Tô Diệp đang đứng ở một bên mỉm cười, nghĩ đến bà nội đã cầu tình cho mình nhưng mẹ vẫn nhất định không đánh không được, cậu bé lại cảm thấy cha dễ nói chuyện hơn mẹ.
Người ta đều nói cha nghiêm mẹ hiền, còn nhà cậu bé thì ngược lại.
Cha nhìn thì dọa người nhưng thật ra rất nói đạo lý, rất dễ nói chuyện.
Mẹ trông thì ôn hòa nhưng thật ra rất cố chấp, không dễ nói chuyện.
Cũng không phải không dễ nói chuyện, chuyện về người khác thì rất dễ nói, nhưng đối với cậu bé lại hung dữ vô cùng
Hu hu, cậu bé nhất định là nhặt được rồi.
Mẹ ruột không thích cậu bé.
Buổi tối Tiết Minh Dực chủ động chia ổ chăn, mình ngủ ở đuôi giường còn Lâm Tô Diệp và con gái ngủ ở đầu giường.
Đương nhiên anh không muốn.
Từ khi ở chỗ Tôn Gia Bảo và Dương Thúy Hoa biết được cô thích anh như vậy, anh chỉ muốn yêu thương cô thật nhiều, nhưng đáng tiếc vừa mới làm phẫu thuật cơ thể không cho phép, đừng nói là dán vào cô ngủ, dù muốn nhiều hơn cũng khiến cơ thể anh căng cứng.
Điều này bất lợi cho việc vết thương của anh hồi phục, cho nên chỉ có thể chia chăn.
Đêm tối mùa xuân ở nông thôn vừa yên tĩnh lại vừa náo nhiệt.
Không có âm thanh ồn ào nên tiếng kêu của thảo trùng vô cùng trong trẻo.
Hai người lặng lẽ nằm đó, nghe tiếng hô hấp của đối phương nhưng không ai nói gì.
Lâm Tô Diệp vốn còn hơi khẩn trương, tuy rằng tối qua anh không cưỡng ép cô nhưng anh đi bộ đội ăn chay lâu như vậy, nằm bên cạnh cô cũng sẽ không thật sự thành thật.
Cô rất khó tưởng tượng ra được một Tiết Minh Dực bình thường nghiêm túc đứng đắn sẽ như thế, đặc biệt là sau khi nằm mơ anh thành tướng quân lại càng lạnh lùng nghiêm túc hơn, khiến người không dám nhìn gần, buổi tối lại càng…