Chương 1065: Phiên ngoại 23
Bà ta cảm thấy mình mang tới bất hạnh cho đứa trẻ Hải Quân này, nếu không phải bà ta cố chấp, cứ nhất định đòi con gái và con rể kết hôn thì bọn họ cũng không đến mức xích mích ngay sau khi kết hôn, sau khi sinh con ra hai người gần như không gặp mặt nữa.
Mẹ của Lam Hải Quân là Lam Bạch Vân, cha tên là Sở Quang Vinh.
Sở Quang Vinh là con nhà dì cả của Lam Bạch Vân, là chị em tình sâu nghĩa nặng với bà ngoại Lam, sau khi chị gái và anh rể hy sinh bà ta đã dẫn cháu ngoại trai về nhà nuôi dưỡng như con mình.
Ở thời đại đó của bà ta việc con dì con cô kết hôn thân càng thêm thân là chuyện bình thường, cho nên bà ta rất muốn gả con gái Bạch Vân cho cháu ngoại Quang Vinh, như vậy không còn gì phải tiếc nuối nữa.
Sau khi đám trẻ trưởng thành, bà ta thử thăm dò Sở Quang Vinh, anh ta vui lòng, nhưng Bạch Vân nói cô ta chỉ coi Quang Vinh là anh trai.
Khi ấy bà ngoại Lam cảm thấy con gái có khả năng là xấu hổ, chưa nghĩ thông, không hiểu chuyện nam nữ, dù sao Quang Vinh cũng là một chàng trai tuấn tú biết bao, thông minh, đẹp trai, có năng lực, con gái thích anh ta nhiều như thế sao Bạch Vân có khả năng không thích được? Hiển nhiên cô ta thích, chẳng qua là xấu hổ, ngại thừa nhận mà thôi.
Ai ngờ con gái cũng là một đứa phản nghịch, vậy mà lại thích kẻ thù của bọn họ.
Đại gia tộc từ cuối triều Thanh đi tận đến giờ, trải qua bao cuộc cách mạng, chiến loạn, kháng chiến chống Nhật, các loại gió mưa của vận động, nhà ai lại không có ân oán tình cừu?
Nhà họ Lam cũng có một kẻ thù như thế còn dính cả mạng người trong này, còn hại bà ngoại Lam tuổi còn trẻ đã tai điếc mắt hoa, hai nhà chính là tử thù không thể hòa giải.
Đối với bà ngoại Lam mà nói chính là loại cho dù mình sắp chết cũng không cần đối phương cứu, mà đối phương sắp chết thì bà ta cũng sẽ không cứu đó.
Bà ta nói với con gái: “Mày muốn ở bên kẻ thù thì giết cha mẹ mày trước đi, giết cả các anh mày nữa, nếu không có sự quyết đoán này thì mày nên sớm từ bỏ thì hơn.”
Lam Bạch Vân không hiểu, cô ta cảm thấy cha mẹ đang chèn ép, ân oán bao nhiêu năm có thể mang tới thời kỳ chính phủ mới được sao?
Cô ta cố gắng muốn hóa giải ân oán giữa hai nhà, đáng tiếc ngoại trừ cặp đôi yêu nhau này ra thì trưởng bối hai nhà đều như nước với lửa.
Người trẻ luôn phải đâm đến sứt đầu mẻ trán mới biết quay đầu, khi bên nữ quay đầu, bà ngoại Lam vừa đau lòng vừa cảm thấy giải thoát.
Bà ta đúng như ý nguyện tổ chức hôn lễ cho hai đứa trẻ, kết quả sau ba năm Bạch Vân sinh con trai xong đã xin được điều chuyển công tác, rời nhà ra bên ngoài.
Bà ngoại Lam không hiểu được hành động của người trẻ tuổi, bà ta kêu Sở Quang Vinh đi tìm vợ, làm việc chung với vợ.
Kết quả dày vò hai ba năm, Sở Quang Vinh ngược lại theo đoàn hải quân trực tiếp ra biển, cũng không về nữa.
Bà ngoại Lam thương đứa cháu nhỏ này, đứa trẻ còn bé như thế đã bị cha mẹ vất bỏ rồi sao?
Bà ta oán trách con gái, lại oán trách con rể, cuối cùng oán trách kẻ thù.
Oán đi oán lại, bà ta lại bắt đầu oán trách mình.
Bọn họ phủi mông rời đi, cũng không thấy khổ cho đứa trẻ này sao?
Cũng may đứa trẻ Hải Quân này tim lớn, không giống mấy đứa nhỏ nhạy cảm yếu đuối kia, nuôi tùy tiện cũng lớn lên rất tốt.
Bà ngoại Lam nghi thần nghi quỷ, cả ngày suy nghĩ lung tung, luôn muốn tìm ra bóng dáng của kẻ thù từ trên mặt cậu bé.
Bà ta cảm thấy sau khi Bạch Vân kết hôn mãi không mang thai, đột nhiên sau ba năm sinh con lại rời đi, nói không chừng hai người họ hoàn toàn chưa từng động phòng, liệu có phải đứa trẻ này là con của cô ta và nhân tình đó không?
Bà ta nhìn trái nhìn phải, nghiên cứu kỹ bên này bên kia, cảm thấy đứa trẻ càng giống Bạch Vân hơn.
Bà ta cũng từng ép hỏi Bạch Vân, rốt cuộc Hải Quân là con của ai.
Lam Bạch Vân lại rất tức giận, nổi giận quát cả bà mẹ ruột như bà ta: “Nếu là con của bọn con, con sẽ không muốn mang theo bên mình sao? Mẹ cứ đòi gả con cho anh không phải chỉ vì muốn con sinh cho anh một đứa thôi sao? Mẹ có từng nghĩ đến cảm giác của con không? Bây giờ có con rồi, mẹ còn gì chưa hài lòng nữa?”
Bà ngoại Lam lại hiểu cô ta, nếu là của Quang Vinh ngược lại cô ta sẽ nói không phải, nhưng bây giờ cô ta nói phải, chỉ sợ lại không phải.