Chương 1067: Phiên ngoại 25
Chuyện này không thể tìm mấy người Tần Kiến Dân và Cố Mạnh Chiêu, bọn họ đều là người lớn, suy nghĩ của bọn họ sẽ giống như cha mẹ của Lam Hải Quân, con cái còn nhỏ phải ở chung với cha mẹ.
Cố Nguyên Trinh dẫn bọn trẻ đi tới nhà ăn trường học vừa ăn cơm vừa bàn bạc chuyện chính.
Cố Nguyên Trinh: “Mấu chốt là em chưa tự lập được, em giống anh thi đỗ vào đại học công an, sau này chính là một công an, là nhân viên công chức rồi, bây giờ bà nội anh cũng không quản được anh.”
Đại Quân: “Đúng là phải tự lập.”
Tiểu Lĩnh: “Tự lập không phải là có công việc sao? Bây giờ chúng ta không thể làm việc nhưng cũng không cản trở chúng ta kiếm tiền mà, sau này ban nhạc của chúng ta lấy tiền biểu diễn, chúng ta sẽ tới Vương Phủ Tỉnh, tới quảng trường Nhân Dân, lại tới bến xe nhà ga biểu diễn, chắc chắn kiếm được tiền!”
Lục Yến Sanh: “Chúng ta còn có thể… bày sạp?”
Tuy rằng cậu ta không biết bày sạp nhưng thấy người khác bày sạp hình như cũng rất kiếm được tiền, người khác có thể thì bọn họ cũng có thể.
Mấy người mồm năm miệng mười nghĩ cách, suy nghĩ trong lòng chỉ có kiếm tiền.
Hoắc Nham vẫn luôn không nói chuyện chợt hắng giọng, cân nhắc từ ngữ rồi bảo: “Anh đã khám cho bà ngoại, tuy rằng cơ thể của bà không tốt cho lắm, nhưng cũng sẽ không… không ổn.”
Theo quan điểm của anh ta, bà ngoại Lam chắc hẳn có tâm sự trong lòng mới khiến tâm trạng bức bối, cả ngày nghĩ ngợi lung tung, nghĩ sau khi mình chết thì sẽ thế nào, thời gian lâu dần mới sinh thành bệnh như thế.
Lam Hải Quân nhìn Hoắc Nham với vẻ khó tin: “Anh Hoắc Nham, anh… anh… thật sao?”
Bác sĩ ở bệnh viện nói bà ngoại không ổn, sao anh Hoắc Nham lại nói bà ngoại không có gì không ổn?
Tiểu Lĩnh: “Bác sĩ nhà họ Hoắc lợi hại lắm, anh Hoắc Nham nói như vậy chắc chắn là thật đó, hay là chúng ta mời ông Hoắc khám cho bà ngoại đi?”
Bà ngoại Lam không tin bác sĩ cho lắm, chủ yếu là người già sống đủ lâu rồi, kinh nghiệm sống phong phú, nói trong trải nghiệm dài đằng đẵng của mình phần lớn bác sĩ đều vô dụng.
Trừ phi là loại phẫu thuật khoa ngoại có thể thấy hiệu quả nhanh chóng này, còn những cái khác bà ta đều cảm thấy vô dụng, thật ra đã tận mắt chứng kiến quá nhiều người sau khi mắc bệnh không thuốc gì có thể cứu được mà chết nhiều rồi, mà những thứ trông thì có dụng đó, thật ra cơ thể con người cũng sẽ tự tốt lên cùng với thời gian, dù sao người cũng như cây cỏ cũng có khả năng tự lành mà.
Bà ta không tin bác sĩ cho lắm, cho nên sau khi sinh bệnh thường tự chịu, không chịu được lại tự đi lấy ít thuốc uống cũng có thể khỏi.
Lần này bản thân bà ta lại dự cảm không ổn nữa.
Bà ta gần như không ăn uống gì nhiều, lại thêm tuổi tác lớn, trước đây còn từng làm phẫu thuật, cơ thể bị thương nghiêm trọng, bác sĩ người ta cũng chẩn đoán bà ta có khả năng không ổn..
Dù sao thì lúc này cũng không có thiết bị tiên tiến bao nhiêu, chủ yếu vẫn dựa vào kinh nghiệm của bác sĩ để phán đoán tình hình của bệnh nhân.
Lam Hải Quân vừa nghe đã năn nỉ Hoắc Nham gọi ông nội tới khám bệnh cho bà ngoại.
Ông nội của Hoắc Nham đã tám mươi ba tuổi nhưng tinh thần vẫn rất khỏe mạnh, cơ thể cường tráng, vẫn hay đi khắp các con phố khám bệnh tại nhà, hoàn toàn không thể ngồi yên.
Một năm thì phải có hơn nửa thời gian ông ta ở ngoài, thậm chí còn không ở thủ đô và vùng ngoại ô mà về quê bên ngoài.
Đợi Hoắc Nham mời được ông nội tới khám cho bà ngoại Lam, quả thật không phải bệnh nguy hiểm gì cả, hơn nửa là tâm bệnh.
Lam Hải Quân không biết bà ngoại từng có chuyện gì với cha mẹ trong quá khứ, bọn họ không nói thì cậu bé cũng không muốn hỏi thăm, cậu bé càng không muốn truy hỏi là ai đúng ai sai, cậu bé chỉ biết không muốn để bà ngoại chết, không muốn khiến bà ngoại buồn.
Nếu chỉ có cha mẹ ly hôn là giải quyết hết, vậy cứ ly hôn đi.
Không có gì không thể chấp nhận cả.
Cậu bé trực tiếp nói với bà ngoại và cha mẹ: “Bà ngoại, cháu không đi đâu cả, cháu sẽ ở với bà. Cháu ăn ngon uống ngon chăm chỉ đi học, không cần bất cứ người nào ép dạ cầu toàn vì cháu hết, bọn họ muốn ly hôn thì ly hôn, cháu cũng không quan tâm.”
Lam Bạch Vân và Sở Quang Vinh mang vẻ mặt ngạc nhiên, nhìn Lam Hải Quân trước mặt với vẻ khó tin.
Đứa trẻ này…
Hiển nhiên Tiểu Lĩnh rất ủng hộ anh em mình: “Đúng, chúng cháu không đi đâu hết, chúng cháu phải thi vào trường quân đội, vào trường quân đội rồi chính là người lớn, không cần ai quản ai nữa, hiển nhiên có trường học và bộ đội quản chúng cháu rồi.”
Lam Hải Quân: “Cháu đã mười bốn rồi, bác Tiết mười lăm tuổi làm lính, cháu cũng có thể.”