Chương 107: Cơn ác mộng
Anh ta hung dữ đẩy ngã Lâm Uyển Lệ xuống đất, tức thở hồng hộc phi ra cửa.
Bên ngoài, sắc mặt của Tiết Minh Dực lạnh lùng, tay trái bế con gái, tay phải đè đầu cô bé vào ngực mình, bịt tai cô bé lại.
Toa Toa hấp háy đôi mắt to trong veo, bên trong tràn đầy vẻ tức giận, không hề thích thú một chút nào hết!
Không cho phép bọn họ nhắc đến tên của cha mẹ!
Giọng nói của Tiết Minh Dực cực kỳ lạnh lùng, lại vì ngại có con gái ở đây cho nên âm điệu vẫn bình tĩnh như cũ: “Liên Thắng Lợi.”
Liên Thắng Lợi đá mạnh cửa phòng, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài, vừa nhấc chân ra đã nghe thấy có người gọi anh ta.
Anh ta quay đầu lại nhìn qua theo bản năng.
Tiết Minh Dực!
Cơn ác mộng của anh ta!
Anh ta lập tức trừng to mắt, lập tức bị nỗi khủng hoảng to lớn quấn chặt, xong rồi, những lời tức giận mà anh ta vừa mới nói đều đã bị Tiết Minh Dực nghe thấy hết rồi, phải làm sao bây giờ?
Tiết Minh Dực ôm con gái, bàn tay to che mắt cô bé, chân phải nhanh chóng đá mạnh một cước, một cước này đá Liên Thắng Lợi từ cửa bay xa năm mét.
Đá xong, anh bình tĩnh thu cẳng chân dài lại, thuận tiện chỉnh lại tư thế thoải mái cho con gái.
Anh hơi nhíu mày, vừa rồi dùng sức quá mạnh, vết thương có hơi… đau.
Lâm Uyển Lệ trong nhà vội vàng đuổi theo: “Thắng Lợi!”
Cô ta chạy qua quan tâm Liên Thắng Lợi, trừng mắt nhìn Tiết Minh Dực với vẻ giận dữ: “Anh rể, anh… sao anh lại hung dữ như vậy, sao có thể lấy mạng người như thế?”
Liên Thắng Lợi vùng vẫy muốn bò dậy, muốn đi báo cảnh sát để bộ đội xử lý Tiết Minh Dực nhưng kết quả bò mấy lần cũng không bò lên được.
Dưới cơn giận dữ, lực chân của Tiết Minh Dực vô cùng hung hăng, Liên Thắng Lợi không nằm sấp nửa ngày là không thể bò dậy nổi, nhưng anh cũng có chừng mực sẽ không thật sự đá phế Liên Thắng Lợi.
Anh lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mềm mại bằng vải bông mịn màu trắng, phần viền màu xanh nhạt, bên trên thêu một cái lá, tay nghề thêu rất tinh xảo.
Anh lạnh giọng nói: “Liên Thắng Lợi, tôi hỏi lại cậu một lần nữa, năm đó cái khăn tay này cậu lấy được thế nào?”
Năm đó bọn họ đính hôn nhưng Liên Thắng Lợi hối hôn, Lâm Tô Diệp đã trả lại cái khăn sa màu đỏ cho anh ta, còn đòi khăn quàng cổ và khăn tay đã tặng cho anh ta về.
Khăn quàng cổ thì cho anh trai cô, còn khăn tay trực tiếp mang đi lót đáy nồi.
Đây là sau này cậu cả nói ra, kêu Tiết Minh Dực đừng nghĩ nhiều.
Nhìn thấy chiếc khăn tay này, Liên Thắng Lợi càng đau lòng hơn.
Năm đó anh ta vừa gặp Lâm Tô Diệp đã yêu cô ngay, vốn đã hạ quyết tâm sẽ lấy cô nhưng ai ngờ Lâm Uyển Lệ lại nhìn trúng anh ta, còn nói với ông nội cô ta cất nhắc công việc cho anh ta, cũng sẽ sắp xếp công việc cho cô ta.
Anh ta không động lòng cũng không đồng ý, nhưng cha mẹ anh ta lại động lòng, nói dù sao cũng đều là con gái nhà họ Lâm, từ hôn Lâm Tô Diệp và kết hôn với Lâm Uyển Lệ cũng không tính là một bên hủy bỏ hôn ước.
Anh ta tuyệt thực đấu tranh nhưng đáng tiếc cha mẹ không nhường bước, còn bỏ qua anh ta đi đính hôn luôn.
Anh ta muốn đi tìm Lâm Tô Diệp bày tỏ sự quyết tâm nhưng cô hoàn toàn không coi đó là chuyện to tát gì, còn nói lệnh của cha mẹ gì đó, nếu như cha mẹ không đồng ý vậy không phải hôn sự tốt.
Cô trả lại món quà đính hôn mà anh ta đã tặng, còn đòi lại đồ mà cô đã tặng về. Anh ta không trả, cha mẹ anh ta lại chủ động trao đổi, còn khen cô hiểu chuyện và hào phóng.
Anh ta vừa yêu cô lại vừa hận cô, hận cô không thể đấu tranh một chút.
Anh ta chỉ hận không thể ra ngoài nói với người khác hai người bọn họ đã ngủ với nhau, xem người đàn ông khác còn dám lấy cô không!
Kết quả cha anh ta tát anh ta hai cái, nói anh ta làm đàn ông đi.
Anh ta vốn cho rằng Lâm Tô Diệp sẽ đau lòng không gả cho người ta, ai ngờ cuối năm anh ta vừa mới kết hôn với Lâm Uyển Lệ xong, thì mùa xuân năm sau cô đã muốn gả cho Tiết Minh Dực.
Anh ta một lòng cho rằng là cô ghen tỵ, tức giận, hận anh ta nên mới vội gả cho người ta.
Tâm trạng của anh ta phức tạp, chua xót, ghen tỵ, anh ta và Lâm Uyển Lệ trở về thôn tham gia hôn lễ của cô.
Anh ta cố tình tới chặn đường Tiết Minh Dực tới rước dâu, lấy ra một chiếc khăn tay của Lâm Tô Diệp nói đây là Lâm Tô Diệp tặng cho anh ta.
Khi ấy nhìn thấy Tiết Minh Dực cao lớn tuấn tú, anh ta vừa hận vừa ghen tỵ, hận ý dâng lên mới nói lời khiêu khích: “Tuy rằng Diệp Tử gả cho anh nhưng trong lòng cô ấy vẫn luôn nhớ đến tôi, tôi là người đàn ông đầu tiên của cô ấy, đây là thứ tối ngày đó cô ấy tặng cho…”