Chương 108: Đánh người
Chưa đợi anh ta nói xong, Tiết Minh Dực đã tung một cú đấm vừa mạnh vừa nhanh vào mặt anh ta, một đấm đã đánh anh ta ngã xuống đất, kết hợp với máu đầy miệng còn phun ra một cái răng.
Tiết Minh Dực giành lấy chiếc khăn tay sau đó bước qua người anh ta đi tới nhà họ Lâm đón dâu.
Anh ta muốn đi cáo trạng lại bị cha anh ta vả cho thêm một cái nữa, kêu anh ta yên tĩnh vài ngày đi.
Nghĩ đến một màn đó, Liên Thắng Lợi lại cảm thấy rất đau răng, lòng tự tôn bị đánh ngã trên đất khiến anh ta rời đi trong giận dữ.
Ánh mắt của Tiết Minh Dực như đao sắc bén thổi lên người Liên Thắng Lợi ở dưới đất.
Tám năm trước anh còn trẻ tuổi bốc đồng, không thể kiềm chế bản thân tốt cho lắm, khi đối diện với Liên Thắng Lợi đã không nhịn được ghen tuông. Nhưng anh hoàn toàn không tin lời mà anh ta nói, bây giờ lại càng không tin hơn. Từ năm mười bốn tuổi anh đã vào đội trinh sát, thứ học được chính là quan sát. Lâm Tô Diệp là loại người gì và có tính cách gì, anh cũng nhìn thấy rất rõ ràng, không cần nghe người khác nói.
Liên Thắng Lợi rùng mình một cái, tám năm trước, anh ta dám khiêu khích Tiết Minh Dực nhưng lúc này lại không dám.
Anh ta thành thật đáp: “Là tôi trộm.”
Tiết Minh Dực hừ nhẹ một tiếng, nhét khăn tay vào trong túi, tiếp tục chậm rãi nói: “Nói đi, cậu có quan hệ nam nữ lung tung với mấy người.”
Trong lòng Liên Thắng Lợi cực kỳ hận, ra sức lắc đầu: “Một người cũng không, hiểu lầm thôi.”
Lâm Uyển Lệ cũng vội vàng bảo vệ chồng mình: “Hai vợ chồng tôi cãi nhau, đùa với nhau thôi.”
Nếu như bị người khác biết Liên Thắng Lợi có quan hệ nam nữ lung tung, anh ta không những không thể thăng chức mà còn có khả năng mất việc.
Tiết Minh Dực chẳng muốn nói nhiều nữa: “Biết tôi làm gì chứ?”
Chồng của em chồng Lâm Uyển Lệ là lính dưới tay Tiết Minh Dực, phục anh sát đất, Tiết Minh Dực chính là tấm gương của anh ta, anh ta đã từng kể rất nhiều sự tích tuyệt vời của Tiết Minh Dực.
Nên làm sao Lâm Uyển Lệ và Liên Thắng Lợi có thể không biết?
Nếu Tiết Minh Dực điều tra, cho dù là chuyện có bí mật bao nhiêu anh cũng có thể đào ra được, không có gì là không chi tiết.
Liên Thắng Lợi rùng mình một cái.
Tiết Minh Dực ra hiệu cho Lâm Uyển Lệ đỡ Liên Thắng Lợi vào nhà, cầm giấy bút ra kêu Liên Thắng Lợi viết thư nhận tội.
Tác phong không đứng đắn và có quan hệ nam nữ lung tung, có đôi khi tuy có ảnh hưởng nhưng trên cơ bản cũng không gây hại gì, còn làm chuyện phong lưu ở một vài thời điểm đặc biệt lại chính là phiền phức lớn.
Có khả năng bị gia tộc giết chết, có khả năng bị đuổi việc, nếu như bên nữ nói anh ta cưỡng đoạt giở trò lưu manh còn có thể phán anh ta tội lưu manh, khiến anh ta phải đi lao động công ích, làm gay gắt còn có thể bắn chết.
Tiết Minh Dực không phải người hay quản chuyện nhàn rỗi, càng không đả thương người vô tội, nhưng cũng không thể cho Liên Thắng Lợi được sống tốt mới ép anh ta viết thư nhận tội.
Lâm Uyển Lệ thì lại viết thư xin lỗi vì đã bịa đặt.
Mắt kính của Liên Thắng Lợi văng vào góc tường đã vỡ một mảnh, một phần còn lại cũng toàn là vết nứt mạng nhện.
Anh ta nằm sấp trên đất, nheo mắt viết: “Lâm Uyển Lệ bịa đặt, dựa vào cái gì… kêu tôi chịu trách nhiệm? Tôi muốn ly hôn với cô ả!”
Lâm Uyển Lệ nhìn anh ta: “Đồ ăn cháo nhà bát nhà anh, tôi liều…”
Tiết Minh Dực ôm con gái đứng ở cửa, lạnh lùng quát bọn họ: “Câm miệng!”
Theo quan điểm của anh, vợ chồng như một thể, là chồng thì phải chịu trách nhiệm về vợ, Lâm Uyển Lệ bịa đặt thì Liên Thắng Lợi cũng đồng tội.
Liên Thắng Lợi chỉ đành tiếp tục viết.
Lâm Uyển Lệ phát hiện ra khóe miệng của Liên Thắng Lợi có máu, lại bắt đầu đau lòng thay anh ta, còn muốn lau cho anh ta nhưng lại bị đẩy ra một cách thô bạo.
Viết xong thư nhận lỗi và thư xin lỗi lại ký tên điểm chỉ, kèm thêm ba bài thư tình có tên mà Lâm Uyển Lệ bới ra được, về phần chiếc khăn sa màu đỏ và những bài thư tình không tên khác đều bị đốt sạch.
Tiết Minh Dực kiểm tra một lượt thư nhận tội và thư xin lỗi mới nhét vào trong cặp đeo vai.
Có thư nhận tội Liên Thắng Lợi đã bị nắm cái đuôi, không dám miệng tiện nói anh ta và Lâm Tô Diệp thế nào nữa, Lâm Uyển Lệ cũng không dám bịa đặt nữa.
Lâm Uyển Lệ còn muốn oán trách Tiết Minh Dực đánh người quá hung ác.
Nhưng Tiết Minh Dực lại lạnh lùng nói: “Tin đồn là con dao hai lưỡi, khi cô bịa đặt đã từng muốn mạng của vợ tội đúng không?”
Một người phụ nữ yếu đuối và dịu dàng như cô không dám chất vấn anh có nhân tình hay không, lại tự mình nhịn ở trong lòng, cô tức giận có thể không gây sự được sao? Ngược lại gây sự cũng không sao chứ lỡ như tức đến sinh bệnh thì sao?