Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109. Có Thể Trải Nghiệm Tâm Trạng Của Vợ Rồi

Chương 109. Có thể trải nghiệm tâm trạng của vợ rồi Chương 109. Có thể trải nghiệm tâm trạng của vợ rồi

Chương 109: Có thể trải nghiệm tâm trạng của vợ rồi

Những lời vô liêm sỉ mà Liên Thắng Lợi vừa mới nói đó nếu truyền ra ngoài còn không phải Lâm Tô Diệp sẽ bị người nói tác phong không đứng đắn, phản bội hôn nhân quân đội sao?

Cô còn có thể có đường sống nữa sao?

Lâm Uyển Lệ không dám ho he gì, chỉ đành làm theo lời dặn dò của Tiết Minh Dực cầm chậu ra đốt khăn sa đỏ và thư tình.

Tiết Minh Dực nhanh mắt nhìn thấy trong đó có một tờ giấy với chữ viết kỳ quái.

Anh thả Toa Toa xuống, sải bước tiến lên, duỗi ngón tay tới kẹp tờ giấy từ trong chậu lửa, vung dập lửa để đọc những chữ viết bên trên.

Bên trên là hàng chữ khô cằn, viết: Liên Thắng Lợi có nhân tình, muốn ly hôn.

Trái tim anh nhảy lên.

Nét chữ này!

Trái tim vốn bị cơn giận dữ chiếm đầy đột nhiên tràn đầy niềm vui.

Hóa ra cô nhớ thương Liên Thắng Lợi như vậy.

Nghĩ đến bộ dáng đánh nhau của hai vợ chồng Liên Thắng Lợi và Lâm Uyển Lệ, khóe môi của Tiết Minh Dực hơi nhếch lên, lẽ nào là vì lá thư này sao? Lòng nhớ thương của cô không phải yêu cũng không phải hận mà là báo thù Lâm Uyển Lệ bịa đặt?

Sao cô lại… đáng yêu như vậy chứ.

Nhưng viết thư nặc danh vẫn có nguy hiểm, không nên vì loại người rác rưởi mà mạo hiểm.

Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn hai người với vẻ khinh thường, vấn đề giải quyết xong rồi anh chẳng muốn ở lại thêm nửa giây nào nữa, mà quay người bế con gái lên rời đi.

Qua một lúc, xác định anh đã đi xa rồi, Liên Thắng Lợi mới hét lên một tiếng đầy kiềm chế.

Vô cùng nhục nhã!

Lâm Uyển Lệ: “Anh đừng kêu!”

Cô ta sợ Tiết Minh Dực nghe thấy.

Liên Thắng Lợi nhìn cô ta đầy giận dữ, mắng chửi: “Đều nói cưới được vợ như lấy được hiền tài, còn cô chính là đồ sao chổi chuyên rước phiền phức.”

Nửa người của anh ta đau đến tê dại, không biết xương sườn có gãy không nữa, khi ngã xuống đất còn mài mặt nên lúc này đã sưng lên, nói chuyện cũng không lưu loát.

Nếu không phải Lâm Uyển Lệ trở về gây ầm ĩ thì nào đến mức như thế?

Lâm Uyển Lệ vốn còn chiếm lý nhưng nhìn thấy bộ dáng của anh ta lại vừa đau lòng vừa sợ mẹ chồng gây sự, không dám nói gì nữa.

Liên Thắng Lợi: “Không phải cô thích làm loạn sao? Được, đi ly hôn luôn cho cô hài lòng!”

Lâm Uyển Lệ vội vàng an ủi anh ta.

Liên Thắng Lợi đau đến đòi mạng, nhưng lại chẳng bằng một phần mười so với tự tôn bị giẫm đạp.

Tiết Minh Dực, tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!

Cậu cứ đợi đấy cho ông!

Quân tử báo thù mười năm chưa muộn!

Tiết Minh Dực bế con gái rời khỏi khu tập thể gia đình, gió và mặt trời đều đẹp, ánh mắt trời giữa trưa ấm áp rải xuống, Toa Toa dựa vào trong cái ôm ấm áp của cha lập tức ngủ say.

Tiết Minh Dực đi tới bệnh viện huyện một chuyến kiểm tra thấy cũng không có trở ngại gì lớn lại bế con gái tới bưu điện gọi hai cuộc điện thoại. Anh nói ít làm nhiều, nhưng cho dù làm gì cũng sẽ làm tốt đoạn kết mà không tự rước lấy phiền phức cho mình.

Rời khỏi bưu điện vừa đi được vài bước đã có một mùi hương bay tới, Toa Toa lập tức tỉnh lai ngáp một cái, trên hàng mi đen còn treo vài giọt nước, cô bé chỉ vào đằng trước với vẻ hưng phấn: “Bao bao!”

Cô bé muốn ăn bánh bao lớn!

Đã gần trưa, con cũng đói rồi.

Cô bé vỗ vào cánh tay cha kêu anh đi nhanh một chút.

Cha sức lớn, bước đi nhanh vô cùng hợp tâm ý của cô bé.

Tiết Minh Dực bế cô bé vào tiệm cơm quốc doanh.

Anh lấy phiếu lương hai cân rưỡi hai lạng trong túi ra, còn có hơn năm đồng tiền, hai mươi sáu cái bánh bao còn lại đều mua hết, phiếu lương đã tiêu sạch, ngược lại tiền còn thừa không ít.

Cũng may trong túi của anh còn một túi đồ ăn mà Lâm Tô Diệp tự mình dùng vải xô làm, đặc biệt dùng để đựng đồ khô, cái túi cũng rất rộng.

Nhân viên phục vụ nhìn mà trực tiếp líu lưỡi, thế này phải giàu có biết bao, lập tức mua nhiều thế á?

Không phải vợ sẽ mắng anh phá nhà hay sao?

Tiết Minh Dực đặt con gái lên ghế, cho cô bé một cái bánh bao để gặm, còn mình gọi một bát mì chay.

Người đàn ông tuấn tú và đứa con gái mềm mại khiến cho các khách hàng đều liên tiếp nhìn bọn họ.

Tuy rằng Toa Toa đói nhưng ăn uống lại rất nhã nhặn, ăn hai miếng lại lấy khăn tay trên vai lau khóe miệng, tránh cho dính lên cơm.

Tiết Minh Dực cúi mắt nhìn cô bé khoảng một phút, quả nhiên ai chăm con thì giống người đó, Lâm Tô Diệp ăn cơm cũng nhã nhặn thanh tú như vậy.

Anh nhẹ giọng thử hỏi: “Con gái, nói cha nghe muốn ăn bánh bao đi.”

Toa Toa: “Ưng ưng, bao bao!”

Thật ngon!

Tiết Minh Dực: … Có thể trải nghiệm tâm trạng của vợ rồi.

Bình Luận (0)
Comment