Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110. Bản Kiểm Điểm

Chương 110. Bản kiểm điểm Chương 110. Bản kiểm điểm

Chương 110: Bản kiểm điểm

Tiết Minh Dực bế con gái xuống xe ở Đại Dương Loan.

Toa Toa vừa lên xe lại ngủ tiếp, vì Tiết Minh Dực ôm rất ấm, sức lại lớn bế rất vững cho nên cô bé ngủ rất ngon, không hề thấy lạnh một chút nào.

Tiết Minh Dực nhìn đồng hồ, chưa đến ba giờ, anh muốn đi tới trường học trước, xem Lâm Tô Diệp có đi học cùng hay không, thuận tiện đi thăm hỏi Cố Mạnh Chiêu một chút.

Khi băng qua điểm thanh niên trí thức lại nghe thấy một tiếng thét dài truyền ra trong nhà: “Á… á…”

Toa Toa giật mình một cái.

Tiết Minh Dực vội vàng vỗ cô bé, nghe giọng này chắc hẳn là của Tiểu Lĩnh, đứa trẻ này bị làm sao vậy?

Anh rất nhanh đã hiểu rõ có chuyện gì xảy ra, phỏng chừng là chạy tới chỗ trí thức Cố xin chỉ dạy viết bản kiểm điểm đây mà.

Tám trăm chữ đối với một đứa trẻ không thích học hành, đặc biệt là mồm mép nhanh nhảu nhưng đầu bút có vấn đề mà nói lại càng khó hơn.

Cố Mạnh Chiêu đang chỉ dạy cho hai đứa trẻ viết bản kiểm điểm.

Bản kiểm điểm không yêu cầu phải hoa mỹ bao nhiêu, mấu chốt là thành thật, sâu sắc, ý thức được lỗi sai của mình, nghĩ ra cách giải quyết, hơn nữa phải rất thành khẩn bày tỏ thái độ sau này sẽ không tái phạm nữa.

Ví dụ như chuyện này, cha nổi giận, bà nội khóc lóc quỳ xuống, ai sai? Sai ở đâu, bản thân hai đứa trẻ sai ở đâu, sau này nên nên giải quyết thế nào…

Cố Mạnh Chiêu chỉ dẫn như vậy, Đại Quân đã viết soạt sọat.

Đại Quân không thích nói chuyện nhưng viết văn lại không hề lo lắng một chút nào cả, đừng nói là tám trăm chữ cho dù là một nghìn chữ cũng không chịu thua, nhưng cậu bé cũng không chịu viết thêm một chữ nào hết, không nhiều không ít, đủ tám trăm chữ vừa vặn.

Tiểu Lĩnh ngoại trừ lo nghĩ thì chính là lo lắng, tuy rằng lắm mồm nhưng cậu bé viết lách lại bắt đầu luống cuống.

Dù rằng trí thức Cố đã nói chi tiết, chỉ điểm rõ ràng nhưng cậu bé vẫn cảm thấy chuyện chỉ ba câu nói là xong tại sao nhất định phải là tám trăm chữ?

Xin lỗi, con sai rồi, con không nên… con nhất định sẽ sửa, sau này con…

Cùng lắm thì gọi hết tên cha mẹ bà nội ra, lại dài dòng văn tự thêm một chút, như vậy hai trăm chữ cũng đã rất đủ rồi.

Tám trăm chữ?

Có bệnh nặng!

Cậu bé nôn nóng bắt đầu cắn đầu bút.

Cố Mạnh Chiêu nhắc nhở cậu bé: “Đầu bút chì có độc, độc tố vào đầu sẽ khiến thần kinh cháu trúng độc.”

Bộ dáng của Tiểu Lĩnh trông như cuộc sống đã chẳng còn gì nuối tiếc: “Vậy thì sao ạ?”

Cố Mạnh Chiêu: “Sẽ… trở nên ngốc hơn.”

Mắt Tiểu Lĩnh sáng ngời: “Cháu còn có thể ngốc hơn sao?”

Cố Mạnh Chiêu: “…”

Đại Quân: … Mặc kệ nó đi!

Cố Mạnh Chiêu: “Tiết Bàng Bạc, đừng nói lung tung, cháu không hề ngốc một chút nào hết, năng lực chân tay của cháu rất mạnh, tư duy nhanh nhạy, năng lực biểu đạt cũng rất tốt, cháu chỉ hơi dùng tâm suy nghĩ là có thể viết rất tốt.”

Tiểu Lĩnh: “Thôi bỏ đi ạ, trí thức Cố, chú có thể nói với cha mẹ cháu kêu hai người bọn họ sau này đừng cứ hở tí là bắt viết bản kiểm điểm được không? Phạt bắn ná thun, bắn chim, bắt rắn gì đó… á, rắn của mình!”

Đột nhiên cậu bé nghĩ tới con rắn nhỏ mà mình để trong bình đó, không biết chạy rồi hay là chết rồi nữa, cậu bé còn muốn hầm canh rắn nữa mà.

Thấy suy nghĩ của cậu bé bay đi chỗ khác như vậy, trí thức Cố cũng đẩy kính mắt.

Tiểu Lĩnh bắt đầu quấn lấy trí thức Cố, sau khi quan hệ tốt lên cậu bé phát hiện ra con người của trí thức Cố thật tốt, dịu dàng, hòa nhã, có thế nào cũng không nổi giận.

Cậu bé mỉm cười nhìn trí thức Cố, chớp mắt: “Trí thức Cố…”

Cố Mạnh Chiêu giả bộ không hiểu ý của cậu bé: “Tiểu Lĩnh, con đường cuộc đời đều phải tự mình đi, đây không phải là một lời nói sáo rỗng, càng không phải một câu nói mạnh miệng thôi đâu. Nó cũng được thể hiện rất chi tiết, bây giờ mỗi một miếng cơm mà cháu ăn, mỗi một chữ mà cháu viết, mỗi một vấn đề mà cháu làm, mỗi một con heo mà cháu nuôi, mỗi một quả trứng gà mà cháu nhặt, mỗi một người mà cháu đối xử tử tế…”

Tiểu Lĩnh không có đầu óc như Đại Quân, không biết làm sao dụ dỗ Cố Mạnh Chiêu: “Trí thức Cố, chú nói đi chú muốn gì? Cháu có gì cũng cho chú hết, chú giúp cháu viết bản kiểm điểm đi mà.”

Tiết Minh Dực đi đến ngoài cửa lại dừng bước chân, nghe Cố Mạnh Chiêu ở trong nhà nghiêm túc đáp: “Tiểu Lĩnh, con người có nguyên tắc, được chính là được, không được chính là không được, chú chưa bao giờ giở trò dối trá. Cho dù chú mô phỏng theo cháu viết ra cũng không thể giống cháu được, cha mẹ cháu liếc mắt một cái sẽ nhận ra ngay, đến khi đó không những muốn đánh cháu mà còn muốn chất vấn chú, thế này phải mất mặt cỡ nào?”

Bình Luận (0)
Comment