Chương 111: Chấp nhận số phận
Tiểu Lĩnh không hiểu: “Có gì mà mất mặt? Đến khi đó lại nói sau. Còn nữa, cha mẹ cháu nào có tiện đi tìm chú, tìm chú rồi cũng không tiện nổi giận.”
Cố Mạnh Chiêu: “Điều đó chứng tỏ nhân phẩm của chú có thiếu sót, không xứng làm thầy người khác, cha mẹ cháu cũng sẽ không cho các cháu tới tìm chú học nữa.”
Anh ta dịu dàng hiền hòa, hướng dẫn Tiểu Lĩnh từng bước, không có nửa lời nặng nào, cho dù Tiểu Lĩnh vô cớ gây rối anh ta cũng chỉ kiên định từ chối mà không hằm hằm giận dữ.
Đại Quân không thể nhìn được nữa, đá Tiểu Lĩnh một cái: “Mau viết bài của em đi, kì kèo hoài!”
Lừa gạt sẽ bị ăn một trận đòn no!
Đại Quân xưa nay lạnh lùng, chậm rãi, rất ít khi nổi nóng phát hỏa như vậy.
Tiểu Lĩnh mím môi, bắt đầu tự mình viết.
Chấp nhận số phận đi vậy.
Rầu quá, rầu phí cái đầu trẻ thơ.
Tiết Minh Dực giơ tay gõ cửa: “Trí thức Cố!”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp êm đềm của anh vang lên, Cố Mạnh Chiêu liếc mắt nhìn Tiểu Lĩnh, biết lợi hại chưa? Không biết cha mẹ cháu đã nghe thấy từ khi nào.
Tiểu Lĩnh gật mạnh đầu, cũng may trí thức Cố không đồng ý, bằng không bọn họ toàn quân bị diệt mất rồi.
Cố Mạnh Chiêu bước nhanh ra ngoài đón tiếp Tiết Minh Dực, nói tình hình hai đứa trẻ viết bản kiểm điểm một chút.
Tiết Minh Dực kêu anh ta cầm thúng cơm tới đựng vài cái bánh bao.
Cố Mạnh Chiêu từ chối không được đành nhận hai cái, nhưng dưới ý tứ của Tiết Minh Dực lại nhận thêm hai cái.
Cố Mạnh Chiêu tự cho rằng mình là người rất kiên trì với bản thân, không nịnh nọt cũng không tham lam cho nên không có chỗ nào sợ hãi, nhưng đối diện với đôi mắt màu đen đen thăm thẳm đó của Tiết Minh Dực, anh ta vẫn vô thức bị đối phương áp bách, làm ra hành động phục tùng.
Đợi anh ta lấy bốn cái bánh bao đi mới cảm thấy có hơi vi diệu, sao anh ta có thể không kiên trì như vậy chứ? Lẽ nào mình cũng khuất phục trước cám dỗ của đồ ăn?
Tiết Minh Dực lại không để ý đến tâm trạng nhạy cảm của đối phương, dù sao cũng chỉ là mấy cái bánh bao mà thôi.
Đại Quân nghe thấy tiếng của Tiết Minh Dực cũng đi ra ngoài, Tiểu Lĩnh lại theo bản năng giấu bản kiểm điểm đi, ý thức được mình như thế rất ngớ ngẩn lại chỉ đành lấy ra.
Cậu bé ôm bản kiểm điểm của mình, dụi mắt đến đỏ giả bộ đã khóc: “Cha, cái này cũng quá khó viết rồi ạ.”
Tiết Minh Dực: “Còn khó hơn hồng quân đi đường dài sao?”
Tiểu Lĩnh: “…” Không nói lý.
Cố Mạnh Chiêu cười bảo: “Tiểu Lĩnh đã tiến bộ rất nhiều, trước đây chỉ có thể viết ba mươi chữ nhưng hôm nay đã có thể viết được ba trăm chữ rồi.”
Đây là cầu tình thay cậu bé.
Tiết Minh Dực liếc mắt nhìn con trai, ánh mắt rất lạnh lùng.
Tiểu Lĩnh rùng mình, sao lại hung dữ như thế, mình đã tiến bộ rất nhiều rồi mà.
Tiết Minh Dực nhìn về phía Đại Quân: “Thật sao?”
Đại Quân vừa mới xem qua bài của Tiểu Lĩnh, tuy rằng vẫn đen sì sì, lỗi chính tả cũng không ít, nhưng… chung quy cũng có tiến bộ.
Cậu bé gật đầu: “Tốt hơn trước rồi ạ.”
Tiểu Lĩnh vui vẻ lập tức nhảy qua ôm Đại Quân, còn thơm chụt một cái lên mặt cậu bé: “Anh!”
Đại Quân đẩy cậu bé ra với vẻ ghét bỏ.
Thời gian vẫn còn sớm, Tiết Minh Dực nhờ Cố Mạnh Chiêu tiếp tục hướng dẫn hai đứa trẻ còn anh về nhà trước.
Tiểu Lĩnh: “Cha, mẹ con đang ở trường học làm bảng tin đó ạ.”
Làm bảng tin?
Có hơi bất ngờ đấy.
Anh đi tới trường học xem thử trước.
Lâm Tô Diệp đang giúp Triệu Tú Phân.
Triệu Tú Phân là giáo viên mỹ thuật và âm nhạc ở trường học, phải định kỳ làm báo bảng đen, đều là cùng một hình thức, viết một vài lời trích, lời cổ động, chép một vài biểu ngữ, thơ ca, sau đó vẽ chút hoa cỏ làm trang trí.
Triệu Tú Phân từng học đàn phong cầm ở trường học, biết hát biết múa, trường học cho cô ta làm giáo viên âm nhạc thuận tiện cũng phải làm giáo viên mỹ thuật ở trường, lại không muốn tốn tiền mời người khác nên cô ta kiêm chức luôn.
Nhưng cô ta không biết vẽ, mỗi lần tới tiết mỹ thuật đều kêu đám trẻ tự mình vẽ, báo bảng đen thì viết nhiều chữ hơn, cùng lắm thì vẽ thêm vài bông hoa nhỏ vào tô điểm.
Cô ta biết Lâm Tô Diệp biết vẽ, lên lớp đám trẻ vẫn luôn tìm cô vẽ thêm bông hoa, chim sâu, mèo nhỏ chó nhỏ gì đó lên vở, cho nên mới làm phiền cô giúp đỡ.
Mới đầu Lâm Tô Diệp còn ngại, mình biết vẽ gì đâu chỉ là bắt chước thôi.
Nhưng Triệu Tú Phân liên tục năn nỉ, nói lần này báo bảng tin rất quan trọng, vì lãnh đạo trong huyện sẽ định kỳ về nông thôn khảo sát, mấy ngày này đến lượt Đại Dương Loan, ngoại trừ văn phòng đại đội, tổ đổi công, hộ nghèo và đồng ruộng ra, thì trường học cũng là nơi nhất định phải thăm.