Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 112 - Chương 112. Bụi Phấn

Chương 112. Bụi phấn Chương 112. Bụi phấn

Chương 112: Bụi phấn

Cô ta ngoại trừ muốn dẫn một đám trẻ có thể hát và múa tập múa dưới ánh mặt trời đỏ rực ra, còn phải làm bảng tin, chỉ cần làm không tốt sẽ bị phê bình ngay.

Thế này cũng quá khảo nghiệm cô ta rồi.

Lâm Tô Diệp thấy cô ta khó xử như vậy mới đồng ý giúp, nhưng cô không làm công việc chính mà chỉ giúp trang trí tô điểm, không giành công cũng không muốn khoe khoang, chỉ có thể thêu dệt trên gấm.

Tổng cộng có ba mặt bảng đen, từ hai giờ chiều đến khi mặt trời xuống núi.

Triệu Tú Phân đứng ở bên dưới ngửa đầu nhìn, khen ngợi: “Chị dâu, chị vẽ thật sự rất đẹp.”

Đặt biệt là mấy đứa trẻ ngẩng đầu nhìn về phía mặt trời đỏ kính chào, cô ta cảm thấy vô cùng giống loại trên báo vẽ đó.

Lâm Tô Diệp khiêm tốn đáp: “Tôi chỉ vẽ theo trên báo thôi.”

Trên tờ báo mà Triệu Tú Phân cầm để chép văn có một đứa trẻ nhỏ kính chào, nếu cô vẽ dựa theo nó lại cảm thấy có hơi trống trải, nên vẽ thêm mấy đứa.

Triệu Tú Phân và Lâm Tô Diệp đang nói chuyện, vừa liếc mắt đã nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tuấn tú đứng dưới cây dương cổ thụ, trong khuỷu tay anh là một cô bé nhỏ đang đứng, còn không phải là Toa Toa hay sao.

Hai cha con đứng ở nơi đó cùng nhìn báo bảng đen.

Cô nhắc nhở Lâm Tô Diệp.

Lâm Tô Diệp quay đầu đã nhìn thấy Toa Toa lập tức vẫy bàn tay nhỏ với cô, trong miệng còn gọi: “Mẹ ơi, mẹ ơi.”

Cô vội vàng tạm biệt Triệu Tú Phân, đeo cặp quai chéo chạy bước nhỏ qua: “Sao hai người lại qua đây?”

Tiết Minh Dực thuận tay cầm cặp sách cho Lâm Tô Diệp, bên trong đựng quyển từ điển lớn nên có hơi nặng.

Anh liếc mắt nhìn cô, trên tóc cô bám đầy bụi phấn, anh muốn giúp cô phủi sạch nhưng lại vì đang ở bên ngoài có hơi ngại ngùng, mới lấy vải xô đựng bánh bao đưa cho cô.

Lâm Tô Diệp vì chưa rửa tay nên không ăn trước, cô thơm con gái sau đó xách bánh bao cùng tới điểm thanh niên trí thức.

Khi băng qua ngã rẽ ở trường học, Tiết Minh Dực đột nhiên dừng bước chân, bàn tay to đặt trên tóc Lâm Tô Diệp phủi vài cái.

Lâm Tô Diệp: “?”

Tiết Minh Dực: “Bụi phấn.”

Lâm Tô Diệp nở nụ cười: “Không sao, về nhà gội đầu.”

Tiết Minh Dực: “Hôm nay luyện chữ chưa?”

Ba chữ xác khô Liên Thắng Lợi đó luyện rất vất vả, rất tốn thời gian, cho nên ba chữ Tiết Minh Dực cũng phải nghiêm túc hơn một chút mới được.

Lâm Tô Diệp nghĩ đến hành động của anh sáng nay, gò má lại nóng lên, vội vàng chuyển chủ đề: “Cũng không biết Tiểu Lĩnh đã viết xong kiểm điểm chưa?”

Trong lúc nói chuyện đã tới điểm thanh niên trí thức.

Các trí thức lục tục trở về đang định nấu cơm, hai bé trai cũng thu dọn xong đồ đạc đợi cùng về nhà với cha mẹ.

Cố Mạnh Chiêu: “Chị dâu, có thể làm phiền chị chút việc được không?”

Lâm Tô Diệp cười bảo: “Đương nhiên được.”

Cố Mạnh Chiêu lấy một xấp vải thô ra, trông rất ngại ngùng: “Đợi sau mùa gặt tôi muốn đi thăm cha mẹ mình, vừa đổi được một ít phiếu vải mua mười mấy thước vải muốn may bộ quần áo mới, còn phải làm phiền chị dâu rồi.” Bản thân anh ta đã tự đo kích cỡ, cùng đưa cho Lâm Tô Diệp luôn.

Lâm Tô Diệp sảng khoái đáp: “Không phiền, cha sắp nhỏ mới mua máy khâu cho tôi, may quần áo cũng bớt việc.”

Cố Mạnh Chiêu lại lấy một đồng hai xu đưa cho cô.

Lâm Tô Diệp không chịu lấy: “Trí thức Cố giúp tôi dạy con, tôi cũng chưa trả tiền nữa đó.”

Cố Mạnh Chiêu lại kiên trì, trong nhận thức của anh ta dạy trẻ con mà may quần áo là hai việc hoàn toàn khác nhau.

Anh ta thích hai bé trai, từ trên người bọn trẻ có được niềm vui và sự an ủi trước đây chưa từng có, khiến anh ta tìm về được sự ngây thơ chất phác đã mất, đốt lại niềm nhiệt huyết với cuộc sống, hơn nữa cứ dăm ba ngày Lâm Tô Diệp lại trợ cấp đồ ăn cho anh ta, như thế đã đủ rồi.

May quần áo là việc khiến người ta bỏ công, không thể mang lại chút niềm vui nào cho nên nhất định phải trả tiền.

Lâm Tô Diệp cũng không ngại nữa mà nhận tiền: “Yên tâm đi, chị dâu nhất định sẽ làm một bộ đồ vừa vừa người vừa đẹp cho cậu.”

Cố Mạnh Chiêu nhã nhặn tuấn tú lại luôn mặc bộ quần áo không vừa người, quần ngắn một đoạn, áo ngắn đến bả vai quá cộc, thoạt nhìn cô cũng thấy rất không hợp.

Về đến nhà họ Lâm, Lâm Tô Diệp vào phòng thắp đèn dầu, trải vải của Cố Mạnh Chiêu ra, định vẽ một khuôn trước ngày mai lại cắt sau.

Tiết Minh Dực: “Đèn dầu quá tối, đừng làm nữa.”

Tối như vậy may quần áo còn không phải sẽ hại mắt hay sao, anh trực tiếp gấp vải lại lên đặt vào tủ.

Lâm Tô Diệp nghe theo anh.

Hai bé trai đã cùng Toa Toa ngồi ở chỗ đó ăn bánh bao.

Bánh bao rất to, chắn hết toàn bộ mặt của Toa Toa.

Lâm Tô Diệp nhìn Tiểu Lĩnh.

Bình Luận (0)
Comment