Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1073 - Chương 1073. Phiên Ngoại 31

Chương 1073. Phiên ngoại 31 Chương 1073. Phiên ngoại 31

Chương 1073: Phiên ngoại 31

Bạn cùng bàn đẩy cặp đít chai trên mũi, nói với vẻ ngưỡng mộ: “Tiết Khai Nhan, nếu như tớ thông minh bằng một nửa cậu thì tốt rồi.”

Khả năng lý giải của bạn cùng bàn có hơi kém một chút nhưng cũng là một học sinh vô cùng chịu khó, Toa Toa an ủi cô ta: “Không phải tớ thông minh mà là gen nhà tớ tốt, các anh tớ còn thông minh hơn tớ.”

Cô bé thu dọn cặp sách nhanh chóng, lại có vài bạn học nam vây tới muốn thảo luận câu hỏi với cô bé.

Toa Toa đáp với vẻ khó xử: “Thật ngại quá, đợi thứ hai nhé, tớ phải về nhà trước đã.”

“Tiết Khai Nhan, cậu giảng đề cho bọn tớ trước đi, lát nữa về sau cũng được mà.”

“Cậu học giỏi như thế, sau này chắc chắn có thể thi đỗ đại học, cậu cũng không thể không giúp được bạn học được!”

Toa Toa thò đầu nhìn rồi chọn ra một câu khó nhất trong mấy câu hỏi đó, nhanh chóng viết đáp án ra, giảng cho bọn họ một lần.

“Cậu có thể giảng chậm một chút được không? Cậu giảng nhanh như thế tớ vẫn chưa nghe hiểu.” Có một nữ sinh rất không vui.

Toa Toa lại không quan tâm, cô bé nhét đáp án cho một bạn học học giỏi: “Được rồi, các cậu tự thảo luận đi, tớ đi trước đây.”

Nếu còn không đi, bạn học nam vẫn luôn theo đuổi cô bé đó sẽ lại nhìn cô bé với vẻ mặt vô cùng đáng thương mất.

Toa Toa không phải người có tính cách mềm yếu, bạn học theo đuổi cô bé đều bị cô bé từ chối hết, người quấn riết không buông hoặc là nói chuyện không dễ nghe đều bị cô bé nói thẳng lại, nhưng có một bạn học như vậy rất… rất biết tỏ ra yếu thế.

Sau khi cậu ta bị từ chối cũng không quấn lấy, chỉ là lúc rảnh rỗi muốn nhìn cô bé thêm vài cái, như thể nhìn thêm hai cái là có thể sống thêm được hai ngày vậy.

Toa Toa là một người ăn mềm không ăn cứng, thấy bộ dáng đáng thương vô cùng của cậu ta cũng không tiện nói cậu ta, dù sao cũng đã từ chối rồi, cậu ta muốn nhìn thêm vài cái thì cứ cho cậu ta nhìn đi, cô bé cũng sẽ không mất miếng thịt nào.

Ngay đúng lúc này, ở cửa phòng học xuất hiện một dáng người cao lớn thẳng tắp, anh ta vẫy tay với Toa Toa: “Toa Toa, tan học rồi, anh thuận tiền đón em với Tiêu Tiêu về nhà luôn.”

Người tới là Cố Nguyên Trinh, hiện giờ anh ta là đội trưởng đội hình cảnh cục công an thủ đô, hôm nay không mặc đồng phục mà mặc thường phục.

Tuy anh ta đang cười nhưng cả người lại mang theo ý lạnh người lạ chớ có lại gần, còn đáng sợ hơn cả lúc không cười.

Toa Toa nhìn thấy anh ta, hơi do dự một chút rồi nắm lấy cặp sách chạy ra ngoài: “Đi thôi đi thôi.”

Cố Nguyên Trinh nhận cặp sách từ tay cô bé, liếc mắt nhìn nam sinh đang nhìn cô bé với vẻ ngơ ngác ở phía xa: “Vẫn có người quấy rầy em sao?”

Toa Toa liếc mắt nhìn anh ta lại vừa vặn đối diện với tầm nhìn của anh ta, vội vàng chuyển tầm mắt để tránh đối diện: “Không có, ai dám quấy rầy em chứ!”

Năm lớp mười có vài nam sinh theo đuổi cô bé sau khi bị từ chối cũng không chịu từ bỏ, còn muốn chặn đường cô bé. Cô bé vốn muốn nói với giáo viên, kết quả mấy nam sinh này không biết bị ai đánh một trận, cũng không còn dám lượn lờ trước mặt cô bé nữa, sau này càng không có ai dám quấy rầy cô bé nữa.

Mới đầu cô bé không biết, sau này mới biết là Cố Nguyên Trinh làm.

Sau khi cô bé biết còn vui vẻ cảm ơn anh ta nhưng anh ta lại không thừa nhận, nói mình là công an nhân dân không có khả năng tùy tiện đánh người.

Dù sao Toa Toa cũng biết là có liên quan đến anh ta, là anh ta giúp xử lý.

Vì chuyện này mà cô bé và Cố Nguyên Trinh qua lại gần hơn trước đây rất nhiều.

Nhưng sau khi quan hệ tốt hơn, cô bé lại thấy không được tự nhiên cho lắm.

Cố Nguyên Trinh cúi mắt nhìn cô bé, thấy cô bé không dám đối diện với mình mới hỏi một câu: “Sao em luôn sợ anh thế? Anh rất dọa người sao?”

Toa Toa nở nụ cười, lắc đầu: “Đương nhiên không rồi!”

Trong lòng thì lại yếu ớt đáp một câu, vẫn có hơi sợ thật.

Rốt cuộc tại sao lại sợ, sợ cái gì thì bản thân cô bé cũng không nói rõ ràng được, chỉ là thấp thoáng có một loại cảm giác không rõ tên.

Toa Toa lớn lên cực kỳ xinh xắn, từ nhỏ đã được mọi người nâng niu, sau khi lớn lên giáo viên và bạn học cũng quý mến cô bé, còn là một ngôi sao nhí cho nên trên người có một loại khí chất kiêu ngạo của công chúa nhỏ.

Cô bé tự tin và chói mắt, cho dù thi cử, thi biện luận ở trường học, hội thể thao hay cho dù tham gia lễ trao thưởng phim điện ảnh đi thảm đỏ cũng tuyệt đối sẽ không sợ hãi.

Nhưng cô bé lại hơi sợ Cố Nguyên Trinh.

Bình Luận (0)
Comment