Chương 1081: Phiên ngoại 39
Toa Toa cho cô bé liều thuốc an thần: “Anh cả và anh hai nhà bọn tớ đều không có thiên phú yêu đương đâu, thiếu mất dây thần kinh rồi, chỉ tớ có thôi, yên tâm đi, tớ nhìn là chuẩn lắm.”
Lúc này Tiểu Lĩnh lại thì thầm với Lâm Tô Diệp: “Mẹ, con nghe nói anh Hoắc Nham cũng đang xem mắt tìm đối tượng đó.”
Lâm Tô Diệp bối rối bảo: “Con đó, không phải nói ngày nào cũng rất bận sao? Sao ngay cả chuyện Hoắc Nham tìm đối tượng cũng biết?”
Tiểu Lĩnh cười khà khà, đáp: “Bọn con đang làm gì chứ, làm điều tra khoa học kỹ thuật, đây chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
Toa Toa ở trong phòng cũng nước mắt lưng tròng, kéo Lục Tiêu Tiêu: “Hu hu hu…”
Sáng hôm sau, Tiết Viễn Chinh lái xe Jeep về nhà, chiếc xe cũng là do đơn vị phối cho cậu bé dùng.
Các lãnh đạo nói thời gian của Tiết Viễn Chinh quý báu, đừng để thời gian bảo bối của cậu bé tốn lên mấy chuyện vặt vãnh, cho nên đặc biệt phối trợ lý sinh hoạt cho cậu bé, phụ trách chăm sóc ăn uống và sinh hoạt thường ngày cho người ta, còn phối tài xế và phụ trách xe cho cậu bé mỗi khi ra ngoài.
Bây giờ Tiết Viễn Chinh tương đương với gấu trúc lớn ở sở nghiên cứu.
Nếu không phải cậu bé từ chối thì trợ lý sinh hoạt và tài xế có thể đã theo tới tận nhà chăm sóc rồi.
Gia đình tụ họp, cậu bé không cho phép bọn họ đi theo nhưng tài xế sợ cậu bé lái xe phân tâm sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Nhìn thấy Đại Quân về nhà, Lâm Tô Diệp rất mừng rỡ, chỉ là thấy cặp đít chai trên sống mũi của cậu bé là lại hơi đau lòng.
Con trai cả tuổi còn nhỏ mà đã cận thị, phải đeo cặp kính, ôi, không có cách nào khác, đọc sách làm thí nghiệm nhiều nên như thế, mắt người quá yếu ớt, rất dễ cận thị.
Đại Quân lấy một hộp quà được gói tinh tế từ trong cặp ra đưa cho Lâm Tô Diệp, bên trong là một đôi hoa tai trân châu đen.
Lâm Tô Diệp là người đẹp từ trong xương cốt, tuy đã bốn mươi nhưng thoạt nhìn bộ dáng vẫn như hai mươi bảy, hai mươi tám.
Trước đây ở nông thôn tuy không thể trang điểm ăn diện gì nhưng cô cũng chăm chút bản thân gọn gàng sạch sẽ, quần áo may theo kiểu dáng đẹp hơn người ta một chút. Sau này vào thành phố rồi, điều kiện trong nhà tốt hơn, cô cũng học vẽ tranh, tiếp xúc với nhiều người hơn, bản thân cũng có công việc chính thức, nhu cầu giao tiếp nhiều nên càng chú ý ăn vận hơn.
Bây giờ trong căn nhà mà bọn họ đang ở, tủ quần áo của ba người Tiết Minh Dực, Đại Quân và Tiểu Lĩnh cũng treo đầy đồ của Lâm Tô Diệp vì tủ của cô không treo đủ.
Ngoại trừ quần áo ra, Lâm Tô Diệp còn có không ít trang sức, vàng bạc, ngọc trai, đá quý đủ màu sắc với số lượng cũng không ít.
Có cái là cô tự mua, còn phần lớn là Tiết Minh Dực, Tiết Minh Xuân, Đại Quân và Cố Ngưng tặng.
Lâm Tô Diệp thích lắm ôm chặt con trai lớn, bây giờ con trai cao lớn như cha, cũng không như hồi cô có thể giơ tay xoa đầu được nữa.
Cô nói: “Bà nội đang ở trong phòng bếp, vì các con về nên cứ đòi tự mình xuống bếp.”
Bà Tiết cũng lớn tuổi rồi nhưng mấy năm nay có Lâm Tô Diệp giám sát, chú ý vận động và bảo dưỡng nên lúc này cơ thể vẫn còn khỏe mạnh.
Tuy trong nhà có người giúp việc nhưng bà ta vẫn muốn đích thân xuống bếp nấu cơm cho hai đứa cháu trai ăn, thật ra tài nấu ăn của bà ta không tốt bằng người giúp việc, chỉ đơn giản là chút thành ý, tự mình ra tay mới cảm thấy thỏa mãn.
Rất nhanh, ba người Tiểu Lĩnh, Lam Hải Quân và Lục Yến Sanh đã chạy bộ sáng trở về, ba thiếu niên với dáng người kiện mỹ, bộ dáng trưởng thành, cả người lấm tấm mồ hôi khiến bọn họ trở nên càng thêm có tinh thần hơn.
Vừa vào cửa Tiểu Lĩnh đã gọi: “Mẹ, mẹ nói với bọn họ chưa đến ba mươi thì con sẽ không tìm đối tượng đâu, để bọn họ đừng đuổi theo đòi giới thiệu cho con nữa.”
Bắt đầu từ lúc bọn trẻ mười sáu, mười bảy tuổi, mấy người đó đã nổi lên hứng thú giới thiệu đối tượng cho bọn trẻ, đợi sau khi mười chín tuổi gặp lần nào chặn lần đó, nhìn thấy bọn trẻ là hai mắt tỏa sáng, rất dọa người!
Bọn trẻ chẳng qua chỉ đi chạy bộ và đá bóng, đã có người đuổi theo đòi giới thiệu đối tượng, còn nói rất thân với bà nội và mẹ của cậu bé.
Con cái lớn rồi, kết hôn là vấn đề không thể tránh được, Lâm Tô Diệp ra cổng cũng bị người hỏi.
Nếu như con cái quá bình thường, người làm cha làm mẹ lại lo không tìm được đối tượng mà phát sầu.
Nếu như con cái quá ưu tú, làm cha mẹ… ừm, cha thì cũng không lo tí nào cả, nhưng người làm mẹ thì vẫn phải lo như cũ, chỉ sợ các con đào hoa quá ảnh hưởng đến công việc và cuộc sống.