Chương 1080: Phiên ngoại 38
Anh ta biết phần lớn người đến tuổi này rồi, bản thân cũng muốn tìm đối tượng mới vội vàng tìm một người thích hợp, không có người thích hợp thì tìm người kha khá cũng được, dù sao có thể kết hôn là được.
Nhưng anh ta thì không.
Ông cụ thấy anh ta uống say còn rất thân thiết pha trà giải rượu cho anh ta.
Ông cụ Hoắc vô cùng tốt với công an chấp pháp công bằng, biết bọn họ luôn bị thương thường mời bọn họ đến y quán của mình khám bệnh, kiểm tra, xoa bóp điều trị cho bọn họ.
Vừa có thể cho sinh viên rèn luyện kinh nghiệm, vừa có thể giúp bọn họ chữa bệnh, một công đôi việc.
Lúc này điện thoại trong y quán vang lên.
Hoắc Nham đi nhận máy: “Alo, đây là y quán Hoắc gia.”
Trong lúc nhất thời đầu bên kia không có âm thanh mà chỉ có tiếng hít thở nhẹ nhàng.
Hoắc Nham hơi lúng túng, thử hỏi dò: “Toa Toa?”
Toa Toa bật cười khanh khách: “Là em đây, anh Hoắc Nham, sao anh biết thế?”
Hoắc Nham khẽ cười: “Anh đoán.”
Giọng nói của Toa Toa càng thêm vui vẻ: “Anh Hoắc Nham, ngày mai các anh em cũng về, gia đình cô chú của em cũng tới, cha em cũng nghỉ phép, mẹ em vô cùng mừng, muốn mời mọi người tới tập trung ăn bữa cơm, anh… có thời gian không ạ?”
Hoắc Nham: “Ừm, ngày mai anh được nghỉ.”
Toa Toa: “Vậy anh có thể tới không? Đám người anh hai em có ba người đã về rồi, còn nói muốn chơi nhạc với anh nữa đó.”
Trong nhà đã mua một dàn nhạc nhỏ, mỗi khi bọn họ tập trung sẽ chơi một lúc, cũng rất vui vẻ.
Chỉ cần đám người Tiểu Lĩnh về nhà, trên cơ bản Hoắc Nham đều sẽ tới.
Hoắc Nham vừa định nói chuyện thì nhìn thấy Cố Nguyên Trinh đứng ở cửa nhìn mình.
Rõ ràng mình không làm chuyện gì thẹn với lòng, cô gái nhỏ người ta cũng không có gì cả nhưng ánh mắt của Cố Nguyên Trinh lại khiến Hoắc Nham có một loại cảm giác đã giành mất bạn gái của anh em tốt.
Toa Toa trong điện thoại còn đang hỏi: “Anh Hoắc Nham? Anh Hoắc Nham? Alo alo alo, ai nắm đầu dây điện thoại của em đó?”
Trong lòng Hoắc Nham sinh ra chút áy náy, lại đáp với giọng dịu dàng: “Toa Toa, anh xin lỗi, tạm thời anh có chuyện, ngày mai không thể qua được rồi.”
Cô gái nhỏ a một tiếng, cho dù tiếng điện thoại hơi lệch vẫn có thể nghe ra được sự thất vọng vô vàn trong giọng nói của cô bé.
Hoắc Nham có hơi không nhịn được nhưng vẫn cúp máy.
Nhà họ Tiết, Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu đang dính lấy một chỗ cùng gọi điện cho Hoắc Nham, không ngờ Hoắc Nham vốn sẽ tới đột nhiên tạm thời sửa miệng không tới nữa.
Tâm trạng vốn đang bay cao của Toa Toa lập tức xụp như túp lều: “Tiêu Tiêu, cậu nói xem có phải anh Hoắc Nham chê tớ phiền không?”
Lục Tiêu Tiêu: “Sao có thể thế được? Anh Hoắc Nham dịu dàng như vậy, đối xử với cậu vô cùng tốt, cậu không nhớ sao? Lúc anh ấy về nước đã mang nhiều qua cho cậu nhất, cũng đắt nhất đó.”
Toa Toa lập tức nở nụ cười, vặn hộp bát âm trên bệ cửa sổ một cái, công chúa nhỏ khiêu vũ trên đó lập tức xoay tròn trong giai điệu tuyệt vời.
Lúc này giọng nói của Tiểu Lĩnh truyền tới: “Mẹ, con nghe lãnh đạo nói đang giới thiệu đối tượng cho Đại Quân đó, mẹ có quan tâm không?”
Lâm Tô Diệp: “Đại Quân từ nhỏ đã đáng tin, bản thân thằng bé sẽ tự xử lý được, ngược lại bạn gái của con, mẹ chắc chắn phải quan tâm rồi.”
Trong mơ Tiểu Lĩnh theo đuổi nguyên nữ chính Hồ Tiểu Mẫn, bây giờ Tiểu Lĩnh và Hồ Tiểu Mẫn chẳng có qua lại gì cả, hoàn toàn không có nguy hiểm đó.
Chỉ là Lâm Tô Diệp cảm thấy cũng không thể đắc ý, lỡ như đứa trẻ này thích độc đáo, đánh chết cái nết không thừa thì sao?
Trong mơ Tiểu Lĩnh và Lục Yến Sanh đều thích Hồ Tiểu Mẫn, trong hiện thực hai người họ không cần thích cùng một nữ sinh nữa là được.
Lâm Tô Diệp nhìn Tiểu Lĩnh trước mắt, thanh niên hai mươi hai tuổi, lớn lên vừa cao vừa tuấn tú, dáng người thẳng tắp, thật sự là đối tượng lý tưởng của đám con gái. Tiểu Lĩnh từ nhỏ đã hoạt bát sáng sủa, lúc bé láu táu không đủ chín chắn nhưng bây giờ sau khi học xong trường quân đội lại chín chắn hơn rất nhiều, trong trưởng thành mang theo vài phần ngây ngô, trong ngây ngô lại lộ ra ánh mặt trời.
Đây là một thiếu niên rực rỡ như ánh nắng mùa hè, tuấn tú tiêu sái, tự mang theo ấm áp và hào quang, thu hút người xung quanh muốn qua lại với cậu bé, kết bạn với cậu bé.
Trong lòng Lâm Tô Diệp rất kiêu ngạo nhưng ngoài miệng lại không chịu yên, thường xuyên mỉa mai Tiểu Lĩnh.
Lục Tiêu Tiêu ở trong nhà nghe nói lãnh đạo giới thiệu đối tượng cho Đại Quân lập tức nước mắt lưng tròng, kéo tay áo của Toa Toa: “Toa Toa, làm sao bây giờ? Anh Viễn Chinh sắp có bạn gái rồi.”
Toa Toa: “Yên tâm đi, sẽ không đâu, anh cả tớ không có dây thần kinh kết đối tượng đâu.”
Lục Tiêu Tiêu mím đôi môi hồng, vẫn rất căng thẳng.