Chương 1079: Phiên ngoại 37
Anh ta thật sự rất bận, đi học, làm việc, dẫn học sinh, hoàn toàn chưa từng cân nhắc đến chuyện tìm đối tượng.
Cố Nguyên Trinh nở nụ cười: “Mấy đồng nghiệp và học sinh đó của cậu không có khả năng không ai theo đuổi cậu chứ.”
Hoắc Nham đáp với vẻ đứng đắn: “Tớ sẽ không tìm đối tượng trong các đồng nghiệp và bạn bè đâu, không thích hợp.”
Vợ chồng ở cùng một đơn vị sẽ không quá ổn định.
Anh ta quả thật chưa từng cân nhắc đến việc tìm đối tượng, cảm thấy ít nhất sau ba mươi lăm tuổi lại nói sau đi, dù sao anh ta vẫn còn rất nhiều thứ phải học, hai năm này còn dự định ra nước ngoài đào tạo sâu nữa.
Mảng khoa ngoại tây y này ở trong nước thật sự quá lạc hậu, anh ta muốn học nhiều thứ hơn, sau khi trở về sẽ phát triển y học ở cả khoa ngoại và nội.
Cố Nguyên Trinh nhìn anh ta chằm chằm, ánh mắt mang theo vẻ dò xét.
Vì liên quan đến nghề nghiệp lại thêm sự cường thế trong xương cốt nên ánh mắt luôn sắc bén lại bức người.
Hoắc Nham lại là loại người dịu dàng và nho nhã đó, không nhanh không chậm, không quan quan tâm thiệt hơn, đối phương khen tặng cũng được mà áp bách cũng được, anh ta đều không mảy mảy lay chuyển, có thể coi mũi nhọn của đối phương thành vô hình, thản nhiên duy trì khí phách của mình.
Cố Nguyên Trinh định nói với anh ta chuyện ngày mai tụ họp, lại nghĩ anh ta chắc chắn sẽ bận, thôi bỏ đi, đừng nói với anh ta nữa vậy.
Hoắc Nham nhìn đồng hồ đeo tay, thời gian đã không còn sớm nữa: “Tớ đưa cậu về nhé.”
Cố Nguyên Trinh: “Không cần.”
Hoắc Nham: “Cậu uống say rồi.”
Cố Nguyên Trinh: “Tớ chưa say, cậu biết tửu lượng của tớ mà.”
Hoắc Nham: “Đừng lái xe khi say.”
Cố Nguyên Trinh cười đáp: “Cậu ra nước ngoài học được nhiều thứ ở bển nhỉ.”
Hoắc Nham: “Cậu là người chấp pháp, càng không thể lái xe khi say rượu.”
Lúc này luật giao thông rất qua loa, xe ô tô riêng cực ít, trên đường phần lớn đều là xe đạp cho nên cũng không có quy định cấm lái xe khi say rượu.
Uống rượu rồi chỉ cần không uống nhiều, hoặc là bản thân tài xế cho rằng mình không say thì có thể tiếp tục lái xe, ngược lại trên đường cũng không có đến mấy chiếc xe.
Cố Nguyên Trinh cảm thấy tửu lượng của mình tốt, mới uống có vài chén thôi, hoàn toàn không sao.
Hoắc Nham lại kiên trì: “Tớ là bác sĩ, không hy vọng có bất cứ người nào vì lái xe khi say rượu mà bị tai nạn hết.”
Cố Nguyên Trinh giao chìa khóa cho anh ta: “Vậy làm phiền bác sĩ Hoắc vậy.”
Hoắc Nham vốn muốn lái xe đưa anh ta về nhà họ Cố, nhưng Cố Nguyên Trinh lại nói không muốn về nhà mà muốn tới nhà anh ta tá túc.
Hoắc Nham cũng không từ chối, chở anh ta về nhà cũ.
Ông nội anh ta là ông cụ Hoắc đã rất nhiều tuổi nhưng lúc này vẫn còn khỏe mạnh như cũ, ngày nào cũng chẩn bệnh cho người ta.
Nhưng tuổi tác lớn rồi không thể về quê được nữa, mà chỉ xem bệnh bốc thuốc cho người khác ở y quán.
Khi Hoắc Nham thi vào đại học y khoa muốn làm bác sĩ khoa ngoại, ông cụ Hoắc cũng rất tức giận, hoàn toàn bị đứa con trai và cháu trai mà mình gửi gắm kỳ vọng phản bội, tức đến mức nói y thuật tổ truyền không người nối nghiệp.
Sau này Hoắc Nham khuyên ông cụ kết hợp với khoa trung y của trường đại học, giúp dẫn dắt học sinh, như thế nhân tài và học sinh cũng đầy khắp nơi, không cần quý cả cái chổi cùn của mình, giấu diếm chút y thuật đó nữa.
Ông cụ nghĩ hết ba ngày mới đồng ý.
Ông cụ vừa thấy Cố Nguyên Trinh đã nói anh ta có bệnh can khí tích tụ, trong lòng giấu chuyện: “Đội trưởng Tiểu Cố này, cháu cũng là ô dù của dân chúng chúng ta, cũng phải giữ gìn sức khỏe cho tốt, có chuyện gì thì nói ra, có lửa thì đốt, nào, ông giác hơi cho cháu nhé, chơ tiêu bớt hỏa.”
Cố Nguyên Trinh: “Ông ơi cháu không sao.”
Ông cụ cười ha ha: “Vậy cháu luyện Bát Đoạn Cẩm hoặc Kim Cương Công đi, cũng có thể tiêu hỏa.”
Cố Nguyên Trinh: “Ông, cháu cũng không phải người có tính cách chậm chạp đó.”
Ông cụ lại cười khà khà: “Tiểu Cố này, con người chú trọng vào âm dương điều hòa, cháu đã đến tuổi này rồi cũng nên tìm đối tượng kết hôn đi.”
Cố Nguyên Trinh lập tức giả bộ say, cách phụ huynh giục kết hôn đúng là đa dạng thật, cho dù đang nói chuyện gì với bạn thì đến cuối cùng đều rơi lên việc tìm đối tượng hết.
Anh ta hoàn toàn không muốn tìm đối tượng, ngoại trừ người đó ra, nhưng cô bé vẫn còn nhỏ.