Chương 1078: Phiên ngoại 36
Nếu cô bé cũng cảm giác được liệu có…
Hoắc Nham: “Nếu em ấy chấp nhận vậy những chuyện này đều không thành vấn đề.”
Tuổi tác không phải thứ cản trở hôn nhân, cô gái nhỏ Toa Toa có bằng lòng không mới là vấn đề lớn nhất.
Chỉ cần cô bé thích thì tuổi tác có thể.
Hoắc Nham đã biết bảy tám phần giấc mơ của Cố Nguyên Hoành, trừ những chi tiết rối rắm đó không nói ra thì anh ta cũng biết ân oán đại khái.
Bắt đầu từ hai năm trước, Cố Nguyên Trinh đã tìm anh ta lải nhải về chuyện này,
Mới đầu Hoắc Nham cảm thấy anh ta chỉ mơ một giấc mơ kỳ lạ thôi nhưng thời gian lâu dần anh ta cũng cảm thấy kỳ lạ thật.
Hoắc Nham đã tra rất nhiều sách, còn mời cả giáo viên và bạn học ở nước ngoài giúp nghiên cứu.
Một người nằm mơ sẽ không chi tiết đến thế.
Có người nói người nằm mơ có bệnh thần kinh và tâm lý, bình thường quá gây áp lực bản thân nên lúc nằm mơ tiềm thức sẽ ra ngoài quấy phá.
Anh ta có khuynh hướng bạo lực, nhiệt huyết, thích phá hỏng quy tắc, giới hạn và khát khao một tình yêu khắc cốt ghi tâm, trong tiềm thức sẽ bện ra một giấc mơ cấm kỵ như thế cho mình.
Còn có bạn học giải thích theo lối huyền học, có lẽ là ký ức luân hồi, cũng có lẽ là ký ức từ kiếp trước, cũng có thể…
Hoắc Nham không có cách nào đặt cô gái nhỏ mà Cố Nguyên Trinh miêu tả đó và Toa Toa mà anh ta quen biết ngang với nhau, vì hai cô gái ngoại trừ có bộ dáng giống như nhau Cố Nguyên Trinh nói ra thì tính cách rất khác nhau.
Toa Toa của hiện tại tự tin sáng sủa, đa tài đa nghệ, làm việc cũng quang minh lỗi lạc, có sao nói vậy, chưa bao giờ mất tự nhiên và phản nghịch như thế.
Chí ít thì trong mấy năm Hoắc Nham quen biết cô bé cũng chưa từng nghe thấy Lâm Tô Diệp oán trách con gái không nghe lời, cũng chưa từng nghe Đại Quân và Tiểu Lĩnh nói cô bé có chỗ nào không đúng, ngay cả người bạn nhỏ Tiêu Tiêu của cô bé cũng chỉ có khen cô bé.
Một cô gái như thế làm sao có thể thích một người đàn ông xấu, làm sao có thể mang thai trước khi kết hôn, làm sao có thể dây dưa không dứt với một người đàn ông xấu được?
Ồ, đúng, trong giấc mơ của Cố Nguyên Trinh, cô gái nhỏ không có mẹ, địa điểm cũng không phải ở thủ đô, người anh hai thương cô bé cũng xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà qua đời.
Hoắc Nham cũng nghiêng theo hướng Cố Nguyên Trinh mang áp lực quá lớn, làm công an đã kiềm chế một phần thiên tính nóng nảy của anh ta khiến anh ta sinh ra cảm xúc tiêu cực, cho nên sẽ tạo thành một giấc mơ như vậy trong tiềm thức.
Chỉ là… vậy mà anh ta lại có suy nghĩ hoang đường về cô gái nhỏ, điều này khiến Hoắc Nham có hơi bất mãn.
Cố Nguyên Trinh nói với anh ta rất nhiều, ngược lại cũng khiến sự hiểu biết của Hoắc Nham đối với cô gái nhỏ càng sâu hơn.
Mỗi khi Cố Nguyên Trinh nói cô gái nhỏ trong mơ thế nào, Hoắc Nham lại liên hệ với thực tế một chút, cảm thấy cô gái nhỏ sẽ không như thế, càng cảm thấy Toa Toa mà mình quen vừa đáng yêu vừa ưu tú.
Lần trước hình như cô bé có hỏi anh ta kiến nghị liên quan đến nguyện vọng thi đại học, cô bé không biết nên báo nguyện vọng gì, lúc đó anh ta đang bận nên không nói chi tiết.
Cố Nguyên Trinh uống nhiều rồi cũng không làm ầm lên mà chỉ ngồi yên tĩnh ở đó.
Qua một lúc, anh ta hỏi Hoắc Nham: “Sao cậu mãi không chịu tìm đối tượng thế?”
Hoắc Nham: “Bận mà, bây giờ tớ vừa phải khám bệnh làm phẫu thuật, vừa phải dẫn học sinh nữa.”
Sau khi anh ta thi đỗ khoa chính quy phải học kiến thức cơ bản một năm ở trong nước, năm thứ hai ra nước ngoài đào tạo sâu rồi học lên thạc sĩ cùng chuyên ngành. Sau khi tốt nghiệp đại học, bệnh viện nước ngoài đã một trả số tiền lớn để giữ anh ta lại, nhưng anh ta vẫn cố chấp về nước. Khi ấy có rất nhiều học sinh ưu tú được tổ quốc bồi dưỡng, khi có thành tựu học nghiệp đều nhận được lời mời hậu hĩnh của nước ngoài, bọn họ đều lựa chọn ở lại nước ngoài nhưng Hoắc Nham thì không.
Anh ta gặp sự cản trở của một đơn vị nào đó ở nước ngoài, cuối cùng phải dựa vào dì và cậu ở nước ngoài của Cố Mạnh Chiêu giúp về nước.
Sau khi về nước anh ta làm việc ở bệnh viện tổng hợp quân Giải Phóng thủ đô, hiện giờ lại bắt đầu học tiến sĩ, thuận tiện dẫn học sinh.