Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1077 - Chương 1077. Phiên Ngoại 35

Chương 1077. Phiên ngoại 35 Chương 1077. Phiên ngoại 35

Chương 1077: Phiên ngoại 35

Vì điều này nên anh ta mới chọn vào đội hình sự, đối diện với phần tử phạm tội nguy hiểm nhất, trút hết những thứ tàn nhẫn đó trong anh ta thông qua cách này.

Nếu anh ta không làm công an thì có khả năng thật sự sẽ giống như trong giấc mơ, đi một con đường như thế.

Rốt cuộc đó là giấc mơ hay là gì, kiến thức có anh ta có hạn nên không thể lý giải được.

Anh ta đi tìm Hoắc Nham.

Hoắc Nham đọc nhiều sách, kiến thức uyên bác, còn ra nước ngoài du học, không những tinh thông khoa học mà còn nghiên cứu tâm lý học, tinh thần học.

Anh ta kể lại giấc mơ đó cho Hoắc Nham, không nói cô gái nhỏ là ai mà chỉ hỏi giấc mơ như thế từ đâu tới.

Anh ta chưa từng có suy nghĩ không chính đáng, tại sao lại mơ giấc mơ như thế?

Mơ giống thật như vậy, tình cảm khắc cốt ghi tâm như thế, mọi thứ giống như thật cho nên rốt cuộc có phải là thật hay không?

Trên đời này có luân hồi hay là quỷ thần sao?

Hoắc Nham cũng không thể cho anh ta đáp án nhưng lại là một người lắng nghe hoàn hảo, lời vào tai anh ta sẽ không trôi ra khỏi miệng anh ta, anh ta cũng chưa bao giờ chế nhạo gì cả.

Khi Cố Nguyên Trinh đến bệnh viện, Hoắc Nham vừa làm xong một ca phẫu thuật, đứng từ buổi sáng đến tận lúc này, tuy rằng tinh lực vẫn tốt nhưng bụng đã đói meo.

Cố Nguyên Hoành: “Đi nào, tớ mời cậu ăn cơm.”

Hoắc Nham cũng không từ chối, thay quần áo tan làm theo anh ta tới quán ăn.

Bên cạnh bệnh viện có rất nhiều tiệm cơm không tồi, làm ăn cũng rất khấm khá, các món chính luôn được chuẩn bị đầy đủ.

Hoắc Nham dẫn anh ta tới quán cơm thường hay ghé tới, được dẫn tới một phòng bao vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh.

Cố Nguyên Trinh cần rượu: “Uống với tớ hai chai nhé?”

Hoắc Nham lắc đầu, xoa mi tâm đáp: “Cậu biết tớ xưa nay không uống rượu mà.”

Người cầm dao phẫu thuật rất để ý mấy chuyện này, uống rượu rất dễ kích thích thần kinh, ảnh hưởng đến tay phẫu thuật, lỡ như lúc phẫu thuật tay run vậy chính là sai lầm chí mạng.

Cố Nguyên Trinh: “Vậy cậu uống trà, tớ uống rượu.”

Hoắc Nham nhìn vẻ mặt của anh ta cũng biết không phải tới ăn cơm nên dựa theo khẩu vị của hai người chọn đại vài món.

Trong lúc anh ta uống một hớp trà lạnh thì Cố Nguyên Trinh ở phía đối diện đã uống cạn một chén rượu trắng.

Hoắc Nham: “…”

Cố Nguyên Trinh uống liền ba chén rượu trắng to, đợi đầu óc lâng lâng mơ hồ, tâm lý phòng bị và cảm giác đạo đức cũng bắt đầu giảm xuống, lời cũng dễ ra khỏi miệng hơn.

Nhưng đợi lời đến đầu lưỡi lại vòng về, anh ta vẫn không thể nói ra được.

Hoắc Nham: “Lại nằm mơ nữa sao?”

Cố Nguyên Trinh: “Có phải tớ… không có đạo đức không…”

Hoắc Nham: “Ở phương diện này cậu là người chuyên nghiệp mà.”

Cố Nguyên Trinh lại uống liền hai chén nữa, lời ra cũng thuận lợi hơn nhiều: “… Tớ thấy hơi hối hận.”

Nếu lúc trước anh ta không thi công an thì bây giờ cũng sẽ không đeo lên mình gông cùm xiềng xích.

Anh ta có thể làm một vài chuyện theo ý mình.

Hoắc Nham: “Bây giờ sự nghiệp của cậu có thành tựu, trên người có vinh quanh, hối hận cái gì?”

Nghe thấy lời này, Cố Nguyên Trinh lại tỉnh táo hơn một chút, đúng, nếu mình không thi đỗ công an, không có sự nghiệp và vinh dự này, vậy anh ta hoàn toàn không xứng làm bạn với gia đình cô bé.

Lâm Tô Diệp sẽ không nhìn thẳng vào anh ta, hoàn toàn sẽ không cho anh ta lại gần bọn họ.

Cô bé có các anh trai ưu tú như thế hiển nhiên cũng sẽ không liếc mắt nhìn anh ta.

Trước đây anh ta rõ ràng chỉ coi cô bé là em gái nhỏ, cô gái nhỏ, tại sao lại phải nằm mơ như thế, tại sao lại mơ thấy những yêu hận rối rắm đó? Rõ ràng đều là mơ nhưng anh ta lại như sống qua một kiếp, giống như có thứ gì đó ngủ say trong cơ thể và linh hồn của anh ta, tỉnh rồi lại từ từ thay thế mình vào nhân vật đó, yêu cô bé đến tận xương tủy, thương cô bé đến tận tim gan, nghĩ đến những giọt nước mắt đó của cô bé mà cảm thấy mình chính là một tên khốn nạn.

Anh ta thật sự điên rồi.

“Tớ nhìn thấy em ấy sẽ cảm thấy trong lòng áy náy, chỉ muốn… bù đắp, lại muốn…” Tiếp nối tiền duyên?

Nhưng trong mắt cô gái nhỏ rõ ràng không có anh ta, chí ít là không coi anh ta thành đối tượng yêu đương.

Anh ta cũng không nhịn được cơn buồn bã, cảm thấy áy náy, thương tiếc và đau khổ cho cuộc đời trong mơ, đồng thời cũng thấy xót xa, tại sao cô bé lại không mơ thấy những thứ mà anh ta mơ được?

Bình Luận (0)
Comment