Chương 1083: Phiên ngoại 41
Mùa hè ở thủ đô vẫn rất nóng, trong sân trống trải sẽ lợp chòi hóng mát, lại thêm giàn hoa và giàn nho, ngược lại cũng mát mẻ dễ chịu.
Khoảng mười rưỡi, mọi người lục tục kéo đến, mảnh sân rộng rãi lập tức chen chúc người, bầu không khí cũng nóng lên.
Bà Tiết vui không khép được mồm, cười bảo bà ba: “Lần trước náo nhiệt như vậy vẫn là đợt hôn lễ của Kiến Dân và A Ngưng.” Thời điểm khác cho dù năm mới cũng không náo nhiệt như thế, mấy nhân viên công chức như Minh Xuân năm mới thường không được nghỉ.
Mấy bà lão tập trung lại là hồi tưởng đến những đắng cay ngọt bùi, nói quá khứ khổ thế nào, không được ăn không được mặc, một năm phát phiếu vải có vài tấc như thế còn phải tính toán chi li, quanh năm suốt tháng không ăn được vài bữa sủi cảo thịt.
Bây giờ thì tốt rồi, trong nhà vải màu gì, quần áo kiểu dáng gì cũng có, cứ thoải mái mà mặc.
Muốn ăn sủi cảo thì ăn sủi cảo, muốn ăn thịt hầm thì ăn thịt hầm.
Ăn no uống đủ khó tránh khỏi nghĩ đến chuyện kết hôn của con cháu.
Luôn có người muốn thông qua bà Tiết để giới thiệu đối tượng cho Đại Quân và Tiểu Lĩnh, sau đó bị Lâm Tô Diệp dặn dò vài lần cũng biết phải để bản thân con trẻ tự chọn.
Các con ưu tú như thế cũng sẽ gặp được người thích hợp thôi.
Tần Kiến Dân chính là một ví dụ rất tốt, trước đây mọi người đều cho rằng anh ta chắc chắn sẽ độc thân cả đời, kết quả thì sao, không phải vẫn tìm được một cô vợ tốt như vậy hay sao?
Xe đến trước núi tất sẽ có đường.
Bà Tiết cũng nhìn thoáng rồi, an hưởng tuổi già chính là việc mà bà ta nên làm nhất.
Các trưởng bối náo nhiệt, nhưng sự náo nhiệt của người trẻ tuổi lại vô cùng khác với bọn họ, người trẻ tuổi cũng không thích ở chung với người trung niên, bọn họ luôn muốn tìm niềm vui riêng của mình.
Sau khi hát xong vài bài, Tiểu Lĩnh lấy cái ná thun hồi nhỏ ra, tìm dây cao su thay vào: “Nào, hồi tưởng lại thời thơ ấu chút đi, chúng ta thi bắn lá cây nhé.”
Lam Hải Quân: “Cậu chính là quán quân cuộc thi tay súng bắn tỉa khóa trước, bọn tớ thi với cậu sao?”
Tiểu Lĩnh giục bọn họ mau lên, đừng để thua.
Cố Nguyên Trinh đang lật sách, không nhịn được lại liếc mắt nhìn Toa Toa ở bên cạnh, phát hiện ra cô gái nhỏ nhiều lần nhìn ra ngoài cổng sân.
Anh ta cười hỏi: “Em đang đợi người sao?”
Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu chia nhau cốc kem ly nhà làm, cô bé mím môi, nở nụ cười: “Anh Nguyên Trinh, anh không mời anh Hoắc Nham sao?”
Cố Nguyên Trinh hơi nhíu mày: “Không phải em đã gọi điện cho cậu ấy rồi sao?”
Toa Toa: “Hôm qua anh ấy nói có việc, nhưng hôm nay chắc hẳn không bận nữa rồi chứ, cũng được một khoảng thời gian anh ấy không tới nhà em rồi, bà nội em… cũng nhớ anh ấy.”
Lục Tiêu Tiêu ra sức gật đầu, làm chứng cho việc bà nội nhớ anh Hoắc Nham.
Cố Nguyên Trinh từ từ gấp quyển sách lại, mân mê ngón tay, nhìn cô gái nhỏ trước mặt với vẻ nghiêm túc.
Toa Toa trước mắt và người yêu trong mơ có thể hoàn toàn chồng lên nhau, cũng xinh xắn như thế, tinh nghịch và đáng yêu như thế, nhưng đương nhiên cũng có điểm khác biệt.
Toa Toa trong mơ có hơi kiêu căng và tùy hứng, cá tính quật cường cố chấp, có khả năng là vì… cô bé sớm đã không còn mẹ, nghĩ đến bộ dáng cô bé đau lòng vô lực là trái tim anh ta lại đau không chịu được.
Toa Toa ở trước mắt hoạt bát sáng sủa, đẹp mà không tự biết, vẫn thích làm nũng như lúc còn nhỏ.
Anh ta rất muốn bảo vệ cô bé trưởng thành để cả đời cô bé đều xinh xắn và rực rỡ như thế, không cần phải đối diện với mưa gió của hiện thực.
Anh ta không muốn để cô bé giống như trong giấc mơ, như bông hoa bị gió mưa vùi dập, mà gió mưa đó còn tới từ anh ta.
Anh ta không xứng với cô gái nhỏ xinh đẹp rạng ngời này.
Anh ta bỗng chợt cảm thấy thật khó thở.
Anh ta không xứng, lẽ nào người khác xứng sao?
Cố Nguyên Trinh nhếch khóe môi, nhưng lại không muốn từ chối cô bé: “Vậy bây giờ anh gọi điện cho cậu ấy hỏi thử xem.”
Toa Toa lập tức nhảy bật dậy: “Được.”
Lục Tiêu Tiêu ở một bên vừa ăn từng miếng kem nhỏ, vừa lén nhìn các anh trai đang chơi trò trẻ con, cô bé càng nhìn càng cảm thấy anh Viễn Chinh thật đẹp trai.
Tuy anh ấy lớn lên rất giống anh Vân Lĩnh nhưng anh ấy lại trưởng thành hơn ba anh kia nhiều.
Ba người bọn họ đều giống như đứa trẻ chưa lớn, còn biết trốn trong góc đột nhiên nhảy ra dọa cô bé và Toa Toa, sẽ tranh đồ ăn vặt của bọn họ, rất tùy ý giật tóc bọn họ, nhưng anh Viễn Chinh sẽ không làm thế.