Chương 1084: Phiên ngoại 42
Cậu bé đứng ở đó vừa yên tĩnh vừa tuấn tú, giống như một cây thủy sam thẳng tắp, cả người đều tản ra ánh sáng của trí tuệ.
Làm sao cậu bé có thể chói mắt đến như thế?
Cảm giác được tầm nhìn của cô bé, Đại Quân quay đầu lại nhìn.
Đột nhiên Lục Tiêu Tiêu đỏ mặt, vội vàng cúi đầu ăn kem, vì khẩn trương nên bản thân cũng không phát hiện ra đang ăn từng miếng kem rất to.
Đại Quân hơi nhíu mày, quay người đi tới trước mặt cô bé, giơ tay lấy bát kem trong tay Lục Tiêu Tiêu đi: “Em ăn nhiều quá, sẽ đau bụng.”
Máy giặt và tủ lạnh trong nhà đều được cậu bé sửa lại, tủ lạnh cũng vô cùng lớn, có thể tự làm lạnh đồ uống và kem.
Lâm Tô Diệp nhiều lần nhấn mạnh không cho phép Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu ăn quá nhiều, hai cô gái cũng nghe lời, mỗi lần chỉ ăn một ít rồi cất về.
Lúc này cậu bé thấy Lục Tiêu Tiêu lại đỏ mặt tưng bừng nuốt từng miếng to, thế này cũng rất khác thường.
Bị nhắc nhở như thế, Lục tiêu Tiêu mới ý thức được vừa rồi mình đã ăn kem rất lạnh, xong rồi, qua vài ngày nữa nếu như đến tháng chắc chắn sẽ đau bụng.
Gương mặt nhỏ mềm mại của cô bé nhăn tít lại giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, dùng đầu ngón tay mảnh khảnh chạm vào bát kem, ôi, lạnh thật.
Cô bé xong đời rồi!
Đại Quân tưởng cô bé còn muốn ăn nên cất bát kem ra sau người: “Không được.”
Lục Tiêu Tiêu nhìn gương mặt tuấn tú lạnh lùng của cậu bé mang theo vẻ nghiêm túc, lập tức căng thẳng hẳn lên.
Có phải anh Viễn Chinh cảm thấy mình là đồ tham ăn không? Có phải cảm thấy mình không nghe lời không?
Nếu như cô bé bệnh, đến lúc đó mẹ Tô Diệp còn phải nói với mẹ, xin lỗi vì đã không chăm sóc tốt cho cô bé.
Vậy không phải cô bé đã rước thêm rắc rối rồi hay sao?
Cô bé phải nhanh chóng uống một cốc nước nóng to, như vậy trung hòa rồi sẽ không đau bụng nữa!
Cô bé cảm thấy mình đúng là thông minh.
Lục Tiêu Tiêu đi rót một cốc nước ấm, lúc vừa định uống lại bị một bàn tay thon dài trắng như tuyết giữ lại.
Đại Quân hơi nhíu mày: “Như vậy không phải sẽ lập tức đau bụng hay sao? Nóng lạnh đan xen, răng bị thương, dạ dày cũng thế.”
Hốc mắt của Lục Tiêu Tiêu lập tức đỏ hoe, sao mình lại ngốc như thế, xong rồi, anh Viễn Chinh chắc chắn sẽ cảm thấy mình ngu ngốc.
Cô bé rất muốn giải thích mình không phải đồ ngốc, nhưng cô bé… khẩn trương.
Cô bé thích lén nhìn Đại Quân nhưng một khi Đại Quân nói chuyện với mình thì cô bé lại rất khẩn trương, chỉ sợ mình phạm lỗi trước mặt cậu bé.
Hai người đối diện với cốc nước nóng trong nhà chính, lại nghe thấy Toa Toa và Cố Nguyên Trinh ở trong nhà nói chuyện.
Hình như bọn họ mời Hoắc Nham thất bại nên Toa Toa có hơi mất mác.
Đại Quân đặt cốc nước lên bàn: “Uống nước sôi để nguội.”
Cậu bé đi vào phòng ngủ, nhìn về phía Toa Toa và Cố Nguyên Trinh: “Có vấn đề sao?”
Trong mắt của Toa Toa thấp thoáng ánh nước, thoạt nhìn không bình thường cho lắm.
Cô bé lập tức lắc đầu, cười đáp: “Không sao ạ!”
Cố Nguyên Trinh giơ tay định an ủi cô bé một chút lại cảm thấy không thích hợp nên đút tay vào túi quần.
Anh ta không ngờ Toa Toa lại thích Hoắc Nham.
Điều này khiến trong lòng anh ta có một loại cảm giác không nói nên lời, rất chua chát thậm chí còn hơi ghen tỵ.
Anh ta lớn hơn cô bé quá nhiều, trong lòng rối rắm bất an, nhưng cô bé lại… thích Hoắc Nham? Hoắc Nham cũng lớn hơn cô bé rất nhiều.
Có lẽ cô bé thích người lớn tuổi hơn một chút chăng?
Hoắc Nham có thể thì anh ta cũng có thể.
Anh ta muốn đợi sau khi cô bé thi đại học xong sẽ từ từ nói chuyện với cô bé.
Hoắc Nham không tới làm khách khiến Toa Toa rất thất vọng.
Lục Tiêu Tiêu vì mình phạm lỗi trước mặt anh Viễn Chinh nên cũng hơi mất tinh thần.
Sáng ngày hôm sau, đám người Đại Quân và Tiểu Lĩnh ăn sáng xong đã về đơn vị.
Bọn trẻ vừa đi, trong nhà lập tức yên tĩnh hẳn.
Lâm Tô Diệp múc một bát cháo gạo kê cho Tiết Minh Dực, rót sữa bò cho Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu, kêu hai cô gái ăn cơm rồi lát còn đi học.
Bà Tiết: “Hai đứa bây sao thế? Hôm qua ăn nhiều sao?”
Sao mới sáng đã tiu nghỉu như thế?
Lục Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn Toa Toa, nhỏ giọng hỏi: “Có phải tớ… ngốc quá không?”
Lâm Tô Diệp ngạc nhiên bảo: “Tiêu Tiêu, ai nói với con như thế? Con nói cho mẹ biết, mẹ sẽ đi tìm tụi nó tính sổ ngay.”
Cô tưởng Tiểu Lĩnh và Lục Yến Sanh trêu em gái không có chừng mực, nói năng lung tung.