Chương 1085: Phiên ngoại 43
Đứa trẻ Tiêu Tiêu này tính cách rất đơn thuần, thoạt nhìn không lanh lợi đến thế, có một loại khí chất ngây thơ đặc biệt, nhưng ngoan ngoãn hiền lành, Lâm Tô Diệp rất thích cô bé.
Lục Tiêu Tiêu vội lắc đầu: “Không ạ không ạ, Toa Toa sắp thi đại học rồi, con… con đột nhiên kích động thôi ạ…”
Cô bé bằng tuổi Toa Toa, Toa Toa sắp thi đại học còn cô bé mới lớp mười.
Toa Toa có thể thi đỗ trường đại học tốt nhất còn cô bé lại… phỏng chừng khoa chính quy cũng được, cô bé thật sự muốn thi vào trường loại hình nghệ thuật, điểm văn hóa ngữ văn của sinh viên mỹ thuật rất thấp, nhưng mẹ, ông nội và những người khác hình như không đồng ý.
Trước đây cô bé đi quay phim với Toa Toa còn muốn lớn lên làm diễn viên nhưng bà nội không đồng ý, lạnh lùng chế nhạo nói con hát là hạ cửu lưu gì đó, không có thể diện, gia đình bình thường bồi dưỡng ra diễn viên cũng thôi đi, còn loại gia đình như bọn họ thì không được, cô bé không muốn khiến mẹ và bà nội cãi nhau vì mình cho nên không nhắc tới, vẫn ngoan ngoãn đi học.
Nhưng học lực của cô bé thật sự không ổn, cô bé thích vẽ tranh, muốn làm một họa sĩ giống như mẹ Tô Diệp.
Ôi, anh Viễn Chinh nói muốn tìm một bạn gái thông minh, thành tích cực tốt, nhưng cô bé hoàn toàn không thông minh, hu hu hu, cô bé hết hy vọng rồi.
Vốn hôm qua cô bé nói chuyện với anh Viễn Chinh còn rất vui vẻ, kết quả Toa Toa mất mác, cô bé cũng mất mác theo, tâm trạng của hai cô gái nhỏ đều không vui.
Lâm Tô Diệp đứng dậy nhìn tờ lịch trên tủ lạnh, ngày sinh nhật của hai cô gái nhỏ vẫn chưa tới, sao bộ dáng lại chán chường thế kia?
Cô duỗi tay xoa đầu Toa Toa: “Con gái, có phải áp lực học hành lớn không? Nếu như mệt quá thì ở nhà nghỉ hai ngày nhé?”
Cô nhìn về phía Tiết Minh Dực: “Hay là anh dẫn hai đứa con gái đi tới khu gần đây du lịch đi?”
Mấy ngày này Lâm Tô Diệp cũng bận, cô và bên Hoàng Hiển Ninh có một hạng mục phải nhanh chóng làm xong.
Tiết Minh Dực: “Được.”
Lâm Tô Diệp có tiêu chuẩn kép đối với con cái, Tiết Minh Dực đã quen rồi.
Nếu như con trai nói không vui, muốn xin nghỉ đi chơi, cô sẽ chỉ nói bài tập về nhà quá ít, quá nhàn, còn nếu như con gái nói không vui, vậy cô sẽ chủ động cho nghỉ để đi giải sầu.
Toa Toa cũng không phải người bốc đồng, cô bé vội xua tay: “Không cần không cần, con không sao, công việc của cha bận lắm.”
Tiết Minh Dực bận việc, vừa có thời gian là về nhà ở với vợ, muốn ra ngoài du lịch chắc chắn phải dẫn cả Lâm Tô Diệp theo, không có khả năng chỉ dẫn con gái đi.
Toa Toa đã lớn lên, chẳng muốn làm bóng đen của cha mẹ nữa đâu.
Hai cô gái sợ Lâm Tô Diệp lo lắng nên vội vàng ăn cho xong cơm rồi lên trường.
Đầu đường có xe buýt thẳng, cũng rất tiện.
Tiết Minh Dực: “Cha ăn xong rồi, thuận tiện chở các con đi.”
Tài xế đã ở ngoài cổng đợi anh.
Toa Toa: “Cảm ơn cha, nhưng không cần đâu ạ.”
Cô bé sợ Tiết Minh Dực nhìn ra được gì đó, thấy ngại!
Đợi hai cô gái nhỏ đeo cặp sách chạy đi, bà Tiết nhìn bóng lưng của bọn trẻ, nhỏ giọng nói với Lâm Tô Diệp: “Chắc chắn kết đối tượng rồi.”
Lâm Tô Diệp: “Mẹ, mẹ nhìn ra được sao?”
Bà Tiết: “Con gái cô thích bác sĩ Tiểu Hoắc người ta, còn Tiêu Tiêu thích con trai lớn của cô.”
Lâm Tô Diệp cười đáp: “Trẻ con nói vui thôi mẹ.”
Người trẻ tuổi hay thay đổi thất thường, lúc nhỏ thích thế này, lớn hơn một chút lại thích kiểu khác, lớn thêm chút nữa lại thích dạng khác.
Cuối cùng chọn người có khả năng không giống trước đây tí nào.
Lời nói lúc nhỏ của hai bé gái, Lâm Tô Diệp vẫn luôn không coi là chuyện to tát gì cả.
Nói đến thì bây giờ yêu cầu của cô đối với Toa Toa cũng thấp, cô và Tiết Minh Dực đều khỏe mạnh, Toa Toa cũng ưu tú và ngoan ngoãn, chuyện trong mơ chắc chắn sẽ không xảy ra.
Nếu tương lai Toa Toa tìm đối tượng, tiêu chuẩn duy nhất chính là bản thân cô bé thích.
Thậm chí nếu Toa Toa lại tìm Cố Nguyên Trinh thì cô cũng hoàn toàn có thể chấp nhận.
Cô bé trưởng thành sớm hơn những bé gái khác, tuổi chớm yêu cũng sớm, trong mơ và hiện thực đều như thế, cũng vì cô bé trưởng thành sớm nên vẫn luôn cảm thấy nam sinh đồng trang lứa ấu trĩ, cho dù Tiểu Lĩnh và Lam Hải Quân cũng thế, cô bé đều cảm thấy rất trẻ con.
Cô bé thích người trưởng thành.
Nếu bây giờ Cố Nguyên Trinh vẫn giống như trong mơ vậy đương nhiên cô bé sẽ không nhìn trúng. Nhưng bây giờ Cố Nguyên Trinh là công an đường hoàng, đi chính đạo, làm người cũng ôn hòa, cũng rất quan tâm mấy đứa trẻ Toa Toa, Lâm Tô Diệp cũng đã không còn địch ý với anh ta nữa.
Chỉ cần Toa Toa thích, người làm mẹ này như cô sẽ ủng hộ.