Chương 1087: Phiên ngoại 45
Hoắc Nham bóc phong thư, bên trong là giấy viết thư gấp thành hình trái tim cũng lập tức khiến anh ta sững người, cô gái nhỏ đang? Anh ta mở lá thư ra, bên trên viết một câu: “Anh Hoắc Nham, sau khi thi đại học em có lời muốn nói với anh. Ps: Bây giờ anh tuyệt đối từng vội tìm đối tượng nhé.”
Gương mặt của Hoắc Nham lập tức đỏ bừng.
Tuy anh ta không có kinh nghiệm yêu đương nhưng anh ta không ngốc, anh ta biết Toa Toa gửi lá thư này cho mình là có ý gì.
Cô bé dùng hình trái tim và câu nói này để nói với anh ta: Em thích anh.
Thật ra cẩn thận hồi tưởng lại cũng có thể phát hiện ra chút manh mối từ lâu rồi.
Bắt đầu từ lúc cô bé năm tuổi đã từng rất nhiều lần thể hiện hảo cảm với anh ta.
Một cô gái ưu tú và đáng yêu như cô bé, anh ta sẽ không động lòng sao?
Đương nhiên sẽ rung động, nhưng cô bé còn nhỏ, anh ta không thể đáp lại, ngược lại còn phải giữ khoảng cách.
Trước đây ngày lễ ngày tết và sinh nhật của cô bé, anh ta đều sẽ tặng quà cho cô bé, cũng thường tới nhà cô bé chơi hoặc mời bọn họ tới y quán chơi, rồi cùng nhau tới công viên.
Sau này anh ta chỉ tặng quà chứ ít tới nhà họ Tiết, cũng không còn mời bọn họ đi chơi cùng nữa.
Toa Toa đã từng nghi ngờ, còn hỏi anh ta, anh ta dùng công việc bận rộn để đáp qua loa, cô bé cũng tin.
Anh ta tưởng đó chỉ là chút kích động mối tình đầu của cô bé mà thôi, qua một thời gian sẽ hết, nhưng không ngờ đến hôm nay cô bé lại viết một lá thư có thể coi là tỏ tình cho anh ta.
Anh ta có thể đáp lại sao?
Cố Nguyên Trinh đã coi Toa Toa thành người yêu tương lai của mình rồi.
Đột nhiên Hoắc Nham có hơi nóng nảy, người yêu trong mơ của Cố Nguyên Trinh và Toa Toa là hai người khác nhau, cũng không phải cùng một người.
Anh ta đang rối rắm thì đột nhiên điện thoại vang lên.
Anh ta cầm điện thoại lên, đầu bên kia truyền tới tiếng nức nở của Lục Tiêu Tiêu: “Anh Hoắc Nham, Toa Toa nói đau bụng lắm, bác sĩ ở trường học nói có khả năng bị ruột thừa rồi, phải đưa tới bệnh viện bên cạnh làm phẫu thuật, hu hu hu… anh mau tới thăm cậu ấy đi.”
Trái tim của Hoắc Nham như thắt lại, lập tức cầm chìa khóa lao xuống tầng.
Lục Tiêu Tiêu gọi điện cho Hoắc Nham xong lại nhanh chóng gọi điện cho Lâm Tô Diệp.
Tuy Toa Toa không muốn khiến cha mẹ lo lắng nhưng Lục Tiêu Tiêu cảm thấy không thể giấu mẹ, bằng không mẹ sẽ lo lắng.
Hoắc Nham lái xe cho nên tới sớm hơn Lâm Tô Diệp.
Toa Toa đã được bác sĩ trường học và giáo viên đưa đến bệnh viện Nhân Dân gần trường học.
Hoắc Nham từng tới bên này tham gia hội giao lưu, còn thường xuyên được mời làm phẫu thuật nên cũng rất thân với chủ nhiệm và các bác sĩ ở bên này.
Anh ta chào hỏi một tiếng rồi tới phòng bệnh của Toa Toa, vừa vào cửa đã thấy Lục Tiêu Tiêu đang ôm Toa Toa co người thành một khối.
Giáo viên cũng đang an ủi: “Tiết Khai Nhan, đừng sợ, đau ruột thừa chỉ là phẫu thuật nhỏ, không có một chút vấn đề nào đâu.”
Toa Toa đau đớn co người thành quả bóng, nhìn váy của Lục Tiêu Tiêu, khóc nức nở: “Tớ muốn kêu anh Hoắc Nham làm phẫu thuật cho tớ, tớ sợ người khác cắt ruột thừa của tớ lắm…”
Hoắc Nham: “…” Con bé này.
Thế này cũng không thể trách Toa Toa ăn nói lung tung, thời buổi này có vài bác sĩ không đủ chuyên nghiệp, từng xảy ra vài sự có chữa trị như nhổ nhầm răng, cắt nhầm thận, phẫu thuật đánh rơi nhíp bên trong, loại gì cũng có.
Cô bé đọc sách đọc báo cũng nhiều, loại bài báo về phương diện sự cố chữa trị này đọc cũng nhiều rồi.
Trước đó khi Hoắc Nham chơi chung với bọn họ cũng từng kể đến lịch sử đen tối của y học ở thời trung cổ, khi ấy nghe thì thú vị, nhưng thật sự đợi lúc mình phải làm phẫu thuật rồi, Toa Toa mới sợ.
Khi người bị gây tê giống như con cá rất muốn tìm một người tin tưởng để ỷ lại.
Lục Tiêu Tiêu nhìn thấy Hoắc Nham lập tức mừng rỡ đứng dậy: “Anh Hoắc Nham, anh tới rồi, Toa Toa đau sắp chết rồi đây này.”
Hoắc Nham bước nhanh tới, cúi người nhìn Toa Toa, thấy sắc mặt của cô bé trắng bệch, mồ hôi thấm ướt trán, tóc dính lên gương mặt nhỏ, thật sự khiến trái tim anh ta đau như bị ai bóp.
Anh ta dịu dàng an ủi: “Đừng sợ, anh đi trao đổi với bác sĩ, sẽ lập tức sắp xếp phẫu thuật cho em ngay.”
Nghe thấy giọng của anh ta, Toa Toa lập tức buông cánh tay đang bám vào Lục Tiêu Tiêu ra: “Hu hu… anh Hoắc Nham, em đau lắm… anh muốn anh làm phẫu thuật giúp em…”