Chương 1089: Phiên ngoại 47
Lâm Tô Diệp biết phẫu thuật cắt ruột thừa nhỏ nhặt của con gái kêu bác sĩ Trần khoảng bốn mươi tuổi làm phẫu thuật chính chắc chắn có liên quan đến Hoắc Nham, nếu không tìm người, trên cơ bản bệnh viện đều sẽ sắp xếp cho bác sĩ trẻ mới mổ chính để bọn họ tích lũy kinh nghiệm phẫu thuật.
Bác sĩ Trần có công việc nên đi trước.
Lâm Tô Diệp nói với Hoắc Nham vài câu, không muốn chậm trễ công việc của anh ta nên kêu anh ta về làm việc trước, Toa Toa ở đây đã không còn trở ngại gì lớn, có cô và Tiêu Tiêu ở bên là được.
Hoắc Nham nghiêng đầu nhìn Toa Toa trên giường bệnh, cô bé nằm yên tĩnh ở đó, đôi mắt đen láy mở to, không nói gì nhưng vẻ yếu đuối, tủi thân, sợ hãi đều lộ hết ra, khiến người đau lòng.
Cô gái nhỏ bình thường sáng sủa thích cười, lúc này lại yếu ớt nằm trên giường bệnh cũng thật khiến người đau lòng.
Anh ta rất muốn tiến lên an ủi cô bé nhưng lại sợ Lâm Tô Diệp nhìn ra được gì đó.
Vốn dĩ cho dù là ở trước mặt Lâm Tô Diệp, Hoắc Nham cũng sẽ không chột dạ, nhưng vì vừa mới nhận được thư của Toa Toa nên anh ta có hơi chột dạ.
Nhưng anh ta cũng không thể trực tiếp rời đi trong ánh mắt mong chờ đó của Toa Toa được, nên đành đi đến bên giường bệnh, cúi người nhìn cô bé, ánh mắt và giọng nói đều dịu dàng như vậy: “Sau khi hết thuốc tê vết thương sẽ hơi đau, nhưng cơ thể em khỏe mạnh nên sẽ hồi phục rất nhanh, đừng lo lắng.”
Toa Toa vâng một tiếng rất nhẹ, giống như con mèo nhỏ.
Cô bé nhìn chằm chằm vào Hoắc Nham, muốn hỏi anh ta đã nhận được thư của mình chưa, chỉ là tình cảnh không thích hợp nên đành mím chặt môi.
Chuyện Toa Toa phẫu thuật cắt ruột thừa, Lâm Tô Diệp chỉ nói cho Tiết Minh Dực biết chứ không nói cho những người thân bạn bè khác, cũng không nói Đại Quân và Tiểu Lĩnh tránh khiến bọn trẻ lại lo lắng. Cũng không phải chuyện lớn gì cả, làm phẫu thuật xong ra viện là được, không cần phải gióng trống khua chiêng để mọi người tới đây thăm.
Đợi sau khi Toa Toa ra viện lại gọi điện báo cho mọi người một tiếng là được.
Cố Mạnh Chiêu thì biết ngay hôm ấy, chỉ cần Minh Xuân bận tăng ca là anh ta và con gái sẽ tới nhà họ Tiết ăn cơm, bà Tiết đã nói với bọn họ chuyện Toa Toa nằm viện.
Những người khác cũng lần lượt biết, chỉ cần có thể bớt thời gian tới đều sẽ mua hoa quả và điểm tâm tới bệnh viện thăm Toa Toa, khiến cô gái trẻ nằm cùng phòng đó cũng vô cùng ngưỡng mộ.
Ban ngày Lâm Tô Diệp đi làm, Tiêu Tiêu cũng phải đi học nên kêu bà nội tới trông cô bé.
Từ nhỏ Toa Toa ngoại trừ đấu võ mồm với bà nội thì vẫn là đấu võ mồm, vì không để bà nội nhàm chán nên kêu bà ta đi tìm những bà cụ khác nói chuyện.
Bà Tiết: “Bà phải trông chừng cháu, vết thương của cháu vẫn chưa khỏi hẳn, không thể chạy ra ngoài.”
Bác sĩ kêu phải ăn nhạt, Toa Toa thèm ăn lại còn kén chọn, ghét bỏ hai ngày này không phải mì chay thì chính là cháo, làm cô bé ăn phát ngán lên được, giờ rất thèm thịt.
Khi những gia đình người bệnh khác mang thức ăn tới, cô bé thèm đến mức hai mắt tỏa sáng, chảy nước miếng theo bản năng.
Cô bé chính là người không có thịt thì không vui nổi.
Bà Tiết cảm thấy cô bé chắc chắn muốn tách khỏi mình, sau đó chạy ra ngoài lén ăn cho đỡ thèm.
Toa Toa: “Ôi… người bệnh thật không có lộc ăn.”
Cô bé vô cùng mong đợi anh Hoắc Nham sẽ tới thăm mình.
Không có thịt ăn vậy nhìn anh Hoắc Nham cũng được mà.
Đang nghĩ ngợi lung tung thì một bóng người thon dài thẳng tắp bước từ ngoài cửa vào, đó chính là Hoắc Nham, anh ta vẫn còn khoác áo blouse bên ngoài.
Làn da của anh ta vốn trắng nay lại được áo blouse tôn lên càng thêm tuấn tú và sạch sẽ, giống như nhân vật bước ra từ trong hoạt hình vậy.
Toa Toa nhìn đến ngây người.
Á á a, mẹ và Tiêu Tiêu không ở đây, bằng không kêu bọn họ vẽ lại rồi.
Bên cạnh cô bé toàn là đàn ông tuấn tú đẹp trai cho nên đã miễn nhiễm với anh tuấn rồi, bởi vậy trong trường học và trong lớp có vài bạn học nam tự cho mình đẹp trai hoàn toàn không lọt vào mắt cô bé, nhưng lúc này nhìn thấy Hoắc Nham, cô bé vẫn cảm thấy anh ta ưa nhìn.
Hoắc Nham mang hộp cơm tới, cười dịu dàng bảo: “Biết em không thích ăn cơm thanh đạm ở bệnh viện nên mua cháo và rau ở Tố Tiên Trai cho em đây.”
Tố Tiên Trai là một quán cơm kinh doanh đồ chay, tuy giá đồ chay còn đắt hơn cả thịt nhưng vị tươi mới, không ít người giàu có thích ăn ở đây.