Chương 1090: Phiên ngoại 48
Toa Toa biết tên của Tố Tiên Trai, các bạn học cũng từng nhắc tới, vừa đắt vừa đông, khó kiếm chỗ ngồi, cô bé hoàn toàn chưa từng ăn qua lần nào.
Đồ chay có ngon đến đâu cũng không thể thơm bằng thịt cá được!
Cô bé muốn ăn thịt!
Hoắc Nham đã mua cho cô bé, cô bé cảm thấy ừm… Tố Tiên Trai à, không tồi, chắc chắn ngon, sau này vẫn phải tới nữa.
Bà Tiết còn nói: “Tiểu Hoắc, cháu cũng không thể chiều con bé được, bác sĩ nói nó vẫn đang trong giai đoạn hồi phục, phải ăn nhạt, nhất định phải đợi sau bảy, tám ngày mới được ăn mặn.”
Mấy món chay này nói là chay nhưng muốn tươi mới còn không phải vẫn phải dùng nước canh hầm sao?
Nước canh đó chắc chắn là món mặn, không thể ăn.
Hoắc Nham nở nụ cười: “Bà nội, không sao đâu ạ, cháu tự có tính toán.”
Toa Toa lập tức nháy mắt với bà nội: “Đúng đó ạ, anh Hoắc Nham là bác sĩ đương nhiên có tính toán rồi ạ!”
Hoắc Nham mua không ít, kêu bà Tiết ăn chung.
Bà ta thấy Toa Toa có người bên cạnh nên mượn cớ tới nhà ăn ăn cơm, tìm người nói chuyện.
Bà ta biết suy nghĩ của cháu gái muốn ở riêng một mình với Hoắc Nham, vậy bà cụ cũng không làm chướng mắt vậy.
Đợi Hoắc Nham bày sẵn cơm canh ra cho Toa Toa, cô bé phát hiện ra anh ta cũng biết lừa người.
Đây không phải cháo trắng, rau xanh, nấm trộn dầu mè, canh trứng cà chua sao, có gì đặc biệt đâu?
Nhưng anh Hoắc Nham đã chủ động tới thăm cô bé, còn đưa cơm cho cô bé, đương nhiên cô bé sẽ không ghét bỏ, còn phải vừa ăn vừa khen ngon.
Vị… quả thật không tồi, ngon hơn ở nhà ăn bệnh viện gấp mười lần!
Tuy rằng cô bé đã ra sức ăn nhưng vẫn không ăn được bao nhiêu, dù sao không vận động nhiều nên lượng cơm ít, đương nhiên cô bé sẽ không nói không có thịt nên không hợp khẩu vị.
Dù tiền lương của Hoắc Nham rất cao nhưng vẫn luôn quý trọng lương thực, thấy Toa Toa không chịu ăn thêm nữa, anh ta đổ phần cháo mà Toa Toa ăn còn thừa vào bát mình rồi ăn sạch.
Toa Toa nhìn anh ta ăn cháo thừa của mình, muốn duỗi tay ngăn cản lại cảm thấy nói ra chắc chắn sẽ rất lúng túng, đành rụt tay về giả bộ đang đọc sách, gương mặt nhỏ đỏ lên.
Hoắc Nham ăn xong thu dọn một chút, đợi lát nữa mang hộp cơm về rửa, thấy Toa Toa đang đọc sách, anh ta hỏi: “Bình thường thành tích của em rất tốt, cho dù nằm viện vài ngày cũng không có áp lực đâu nhỉ.”
Toa Toa theo bản năng muốn nói không áp lực, em đã sớm ôn tập xong hai lần rồi, nhưng đột nhiên trong đầu nảy ra một suy nghĩ, mau giả bộ với anh ấy, kể khổ với anh ấy, làm nũng với anh ấy đi…
Toa Toa giật mình với suy nghĩ của chính mình, miệng không tự chủ được đáp: “Có… thì… đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.”
Hoắc Nham nhìn cô bé với vẻ nghi ngờ, vẻ mặt quan tâm: “Sao vậy? Anh nghe dì nói bình thường em học rất tốt, thi cuối kỳ không phải cũng không cần đặc biệt ôn tập sao? Thi đại học cũng như thi cuối kỳ của em thôi.”
Diễn xuất của Toa Toa vốn rất tự nhiên, một khi tiến vào trạng thái vậy diễn gì cũng giống cái đó hết. Gương mặt chỉ to bằng lòng bàn tay của cô bé bị vẻ u sầu che kín, đôi mắt to cũng không có tinh thần, hàng mi vừa dài vừa đen hình như cũng không có sức, run rẩy che đi đáy mắt, mang theo theo vẻ yếu ớt trước nay chưa từng có.
Cô bé khịt mũi, nhỏ giọng đáp: “Em… rất căng thẳng, em không biết phải làm sao nữa, cảm thấy kiến thức trước đây đều quên sạch cả rồi, nếu em thi trượt đại học, vậy… cha mẹ em sẽ thất vọng bao nhiêu.”
Bình thường khi ở trước mặt Hoắc Nham, cô bé vô cùng tự tin, hoạt bát rạng rỡ, tiếng cười êm tai, bây giờ lại trông yếu đuối như thế, khiến trái tim của Hoắc Nham như bị bóp chặt.
Anh ta không nhịn được mà an ủi cô bé: “Đừng sợ, phỏng chừng là vì thuốc tê, qua vài ngày nữa thay cũ đổi mới xong sẽ khỏe lại thôi.”
Toa Toa lắc đầu, nước mắt trong suốt long lanh rơi xuống từng giọt: “Anh Hoắc Nham, lỡ như đầu óc em trở nên ngốc hơn ngày trước, học hành cũng kém hơn, vậy… vậy phải làm sao, các bạn học chắc chắn sẽ cười em, giáo viên nhất định sẽ rất thất vọng về em, cha mẹ em… hu hu…”
Cô bé sợ mình bật cười nên cắm đầu vào chăn bắt đầu khóc.
Hoắc Nham bị tiếng khóc của cô bé là cho loạn lòng, cũng không nghĩ thêm được gì nữa, giơ tay nhẹ nhàng vỗ lưng và cánh tay của cô bé: “Đừng sợ.”
Anh ta sợ tư thế này của cô bé sẽ đè lên vết thương.
Toa Toa khịt mũi: “Anh Hoắc Nham…”
Hoắc Nham: “Ừ, anh đây.”
Toa Toa: “Anh có thể dạy bù cho em không? Nước đến chân bắt đầu mới nhảy vẫn có tác dụng chứ.”