Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1091 - Chương 1091. Phiên Ngoại 49

Chương 1091. Phiên ngoại 49 Chương 1091. Phiên ngoại 49

Chương 1091: Phiên ngoại 49

Lúc này Hoắc Nham làm sao còn có thể từ chối cô bé nữa, anh ta có một loại suy nghĩ trên đời này không ai có thể từ chối Toa Toa của hiện tại, cô bé muốn gì thì phải đồng ý cái đó với cô bé.

Anh ta gật đầu: “Được, anh sẽ dạy bù cho em.”

Toa Toa thấy Hoắc Nham đồng ý, trong lòng lạp tức mừng rỡ, rất muốn được đằng chân lân đằng đầu.

Cô bé phát hiện ra trong sách nói rất đúng, khi bạn thử bốc đồng, nếu đối phương thỏa mãn bạn vậy bạn sẽ không nhịn được mà quá đáng hơn một chút.

Cô bé chỉnh lại mái tóc, từ từ ngồi thẳng dậy ngẩng đầu nhìn Hoắc Nham, đối diện với ánh mắt dịu dàng và quan tâm của anh ta, cô bé cảm thấy mình trở nên xấu xa rồi, không nhịn được mà chột dạ, chỉ là suy nghĩ muốn gần anh Hoắc Nham hơn một chút lại chiếm thế thượng phong. Cô bé cắn môi, nhỏ giọng hỏi dò: “Anh Hoắc Nham, em… em tới bệnh viện của anh nằm viện được không?”

Vốn bác sĩ Trần ở bên này nói phải nằm viện một tuần, cô bé ngại phiền chỉ muốn ở ba ngày rồi về nhà.

Nếu Hoắc Nham đồng ý thì tới bên bệnh viện đó, cô bé có thể ở hai tuần, ở đến lúc thi đại học cũng được!

Cô bé phải nói với mẹ một tiếng, vì để vết thương hồi phục tốt hơn một chút rồi, cô bé phải ở bệnh viện thêm vài ngày.

Trong lòng Hoắc Nham hoàn toàn không sinh ra suy nghĩ từ chối, Toa Toa nói như vậy, anh ta chỉ nghĩ trước đó mình nên đưa cô bé đến bệnh viện của mình ở, như vậy anh ta cũng có thể chăm sóc gần hơn.

Anh ta gật đầu, đi gọi điện kêu bệnh viện sắp xếp cho một phòng bệnh rồi dẫn Toa Toa chuyển viện.

Thủ tục rất thuận lợi, anh ta trực tiếp dẫn cả bà Tiết và Toa Toa đi.

Trong lúc Hoắc Nham lái xe, bà Tiết nhỏ giọng hỏi: “Cháu gái, cháu rót bùa mê thuốc lú gì cho bác sĩ Tiểu Hoắc người ta rồi?”

Nhìn lừa Hoắc Nham người ta thế nào đi.

Cô nhóc này còn nhỏ tuổi đã biết lừa người, lợi hại hơn mẹ nó nhiều.

Tới bệnh viện của đám người Hoắc Nham thuận tiện hơn nhiều, bây giờ nằm viện cũng không túng thiếu như thế, bọn họ sắp xếp một phòng đơn cho cô bé, như vậy người tới trông cũng có chỗ rộng rãi nghỉ ngơi.

Còn chưa đợi sắp xếp xong, Toa Toa đã lấy bài thi ra làm như có thật bắt đầu làm đề.

Bà Tiết cũng sợ ngây người.

Đứa trẻ này quá biết giả bộ, sáng nay lớp trưởng và ủy viên học tập của cô bé tới thăm cô bé, mang theo cả bài thi thử ba ngày này tới đây, cô bé còn nói sau này không cần mang tới nữa, cứ đặt trong ngăn bàn của cô bé là được.

Sau khi cô bé ở viện đặc biệt kêu Lâm Tô Diệp cứ để sách giáo khoa và tài liệu ôn tập ở nhà, không cần cầm tới bệnh viện, nói ra viện lại đọc sau.

Cô bé đòi vài quyển tiểu thuyết, nói nằm viện chủ yếu là phải nghỉ ngơi thoải mái.

Lâm Tô Diệp chiều con gái nên hoàn toàn không nói gì.

Chậc chậc, ngược lại lúc này còn giả vờ tích cực học hành!

Ôi chao ôi, đây là lừa Tiểu Hoắc như trẻ con sao?

Không ngờ Hoắc Nham thật sự mắc lừa, thấy Toa Toa vội làm đề còn an ủi cô bé, kêu cô bé đừng gấp, cứ nghỉ ngơi trước đã.

Toa Toa rưng rưng nước mắt: “Em phải nhanh chóng tiến vào trạng thái, bằng không lúc thi đại học bị kéo chân sẽ không hay.”

Bà Tiết: “…” Đứa trẻ này không đi diễn phim cũng thật đáng tiếc.

Vì ở cạnh Toa Toa và dạy bù cho cô bé, trừ phi người bệnh cần và làm phẫu thuật, còn lại Hoắc Nham đều hủy hết các hội nghị và các buổi học hỏi khác, đợi Toa Toa ra viện rồi lại nói sau.

Có Hoắc Nham bên cạnh, Toa Toa cũng không cần người khác tới thăm, ngay cả bà nội cũng không cần cả ngày ở cạnh cô bé, cô bé cũng không thèm thịt nữa, mỗi ngày đều đang phấn đấu học.

Vì dạy bù cho cô bé, giúp cô bé nhanh chóng trở về trạng thái thành tích đỉnh cao, Hoắc Nham còn nhờ vả quan hệ lấy vài bộ đề thi thử đại học và các loại tài liệu.

Sau khi Toa Toa cầm đề thi, nhân lúc Hoắc Nham đi làm việc đã đọc lướt nhanh một lượt trước, không cần làm đúng hết một trăm phần trăm, câu nào hơi khó thì diễn giải ra giấy tính một chút, sau khi làm xong lại ném giấy nháp vào thùng rác là được.

Đoán chừng Hoắc Nham sắp tới, cô bé bắt đầu tỏ ra lao lực làm bài thi, viết viết vẽ vẽ, sửa sửa xóa xóa, sau đó ôm đầu rưng rưng nước mắt.

Bà Tiết cũng không nhìn nổi nữa, nghĩ có nên nói với Lâm Tô Diệp quản con gái cô một chút hay không, đừng có giả điên giả khùng nữa.

Bình Luận (0)
Comment