Chương 1096: Phiên ngoại 54
Trước đó Toa Toa đã thử thăm dò, Hoắc Nham vẫn luôn không đả động gì, giống như chưa nhận được lá thư đó vậy.
Anh ta muốn cô bé tham gia kỳ thi thật tốt, tránh suy nghĩ lung tung.
Nhưng thông qua tiếp xúc mấy ngày này, cô bé nào có suy nghĩ lung tung? Cô bé đang sợ anh ta không biết suy nghĩ lung tung mới đúng.
Vì Toa Toa ở viện, mỗi ngày Lâm Tô Diệp đều tan làm sớm một chút để tới thăm Toa Toa và ở với cô bé một lúc.
Hôm nay cô đặc biệt đeo kính râm và đội mũ che nắng vì sợ có vài người đàn ông đến gần.
Trời nóng rồi, cô mặc váy liền tơ tằm nhuộm màu xanh da trời, trên chân đi đôi giày da màu trắng, tóc xoăn để xõa ngang vui, eo mảnh khảnh, dáng người duyên dáng, mỗi lần ra cửa, xác suất quay đầu đều rất cao.
Tới bệnh viện mấy ngày này, mỗi lần đều có người tới gần bắt chuyện, hỏi cô đã có đối tượng chưa, cô cũng không biết nên nói gì mới phải.
Cho dù cô trông có vẻ trẻ nhưng cũng không đến mức như chưa kết hôn, bọn họ đúng là bắt chuyện vớ vẩn.
Cô đội mũ che nắng, đeo kính râm, đi giày cao gót, rất lạnh lùng và xa cách, trông còn kiểu cách hơn cả minh tinh, người bình thường cũng không dám tùy tiện lại gần cô.
Cô đi thẳng vào bệnh viện lại bị một nữ y tá chặn lại.
Lâm Tô Diệp nhận ra y tá Trịnh, gỡ mũ và kính râm xuống: “Ý tá Trịnh, có chuyện gì sao?”
Trịnh Ngọc Quyên kinh ngạc nói: “Mẹ Toa Toa, thật sự lần nào gặp cô cũng bị cô làm cho kinh ngạc hết, cô thật sự vừa trẻ vừa đẹp đó.”
Con gái đã lớn như thế rồi, nhưng làn da của người ta vẫn trắng trẻo và đàn hồi, trên mặt cũng không thấy nếp nhăn, đây là bảo dưỡng thế nào mà hay vậy?
Lâm Tô Diệp khiêm tốn đáp hai câu rồi định lên tầng.
Trịnh Ngọc Quyên: “Mẹ Toa Toa, có lời này không biết có nên nói hay không?”
Lâm Tô Diệp tỉnh bơ, cười đáp: “Nếu như không biết vậy vẫn đừng nên nói, tránh cho khó xử.”
Trịnh Ngọc Quyên: “…” Cô bị Lâm Tô Diệp chặn họng không nhẹ.
Cô ta coi như đã biết tại sao một cô gái trẻ như Toa Toa nói chuyện lại không xuôi tai như thế rồi, cô gái trẻ bình thường đều sẽ ngại ngùng, câu nệ, nhưng Toa Toa lại không hề chút nào, chắc chắn là giống mẹ cô bé.
Lâm Tô Diệp nhấc chân định lên tầng, Trịnh Ngọc Quyên lại lập tức đè thấp cổ họng, bộ dáng vì tốt cho cô: “Mẹ Toa Toa, cô cũng phải để ý Toa Toa cẩn thận vào, cô bé còn nhỏ như thế đã… muốn yêu thầm rồi đấy.”
Cô ta có vẻ sợ có người đi qua qua nghe thấy nên cũng không thừa nước đục thả câu nữa, mà trực tiếp nói với Lâm Tô Diệp.
Lâm Tô Diệp nhíu mày.
Trịnh Ngọc Quyên quan sát sắc mặt của cô, đúng, tức lên, nổi trận lôi đình đi, mau đi chất vấn con gái cô, rồi chửi Hoắc Nham không biết xấu hổ thật thậm tệ vào vì đã đám quyến rũ cô gái nhỏ!
Lâm Tô Diệp có hơi hiểu ra, người này chắc hẳn không có xích mích gì với Toa Toa, dù sao một y tá và một người bệnh nằm viện tạm thời có thể có mâu thuẫn gì.
Nếu nói bọn họ có xung đột, cùng lắm chính là… Hoắc Nham? Lâm Tô Diệp cũng coi như đã trải đời, suy nghĩ của người trẻ tuổi cô chỉ liếc mắt cái cũng có thể nhìn thấu.
Đây là đang lén báo cáo với mình để mình chửi con gái và Hoắc Nham sao?
Lâm Tô Diệp rất tin tưởng vào nhân phẩm của Hoắc Nham, đứa trẻ này hoàn toàn sẽ không lén có ý gì với cô gái nhỏ, đặc biệt là Toa Toa sắp thi đại học nữa.
Cô rất phản cảm với hành động lén tố giác này của Trịnh Ngọc Quyên: “Nhỏ sao? Không nhỏ, lúc tôi mười bảy tuổi đã lấy chồng rồi.” Nói xong cô cũng không để ý đến Trịnh Ngọc Quyên nữa mà đi thẳng lên tầng ba.
Lâm Tô Diệp đến cửa phòng bệnh, liếc mắt nhìn vào bên trong, chỉ thấy Hoắc Nham đang giảng đề cho Toa Toa.
Hoắc Nham: “Đã hiểu chưa?”
Toa Toa lắc nhẹ đầu, dường như có hơi chột dạ bảo: “Anh Hoắc Nham, có phải… em ngốc quá không, không hiểu gì cả, anh có thể giảng lại một lần cho em không?”
Lâm Tô Diệp: … Đứa con gái này thật quá đáng!
Trước đó bà Tiết nói với cô rằng Toa Toa rất diễn, cô cũng không coi là chuyện to tát gì, nhưng lúc này nhìn thấy đúng là thật kìa.
Rõ ràng con biết còn kêu Hoắc Nham người ta giảng cho con hai lần, nếu như Hoắc Nham biết, xem người ta có trở mặt với con không?
Nhìn thấy Lâm Tô Diệp tới, Toa Toa rất vui mừng, Hoắc Nham cũng rất tự nhiên, không hề có bộ dáng chột dạ và hoảng loạn chút nào.
Lâm Tô Diệp biết rõ hai người trong lòng không có quỷ, rất trong sáng vô tư.
Cô vỗ nhẹ lên bả vai của con gái: “Con bé nhà con.”
Toa Toa lập tức lén nháy mắt ra hiệu cho Lâm Tô Diệp, cầu mẹ đừng vạch trần mình.
Hoắc Nham để ý thấy động tác nhỏ của hai mẹ con nhưng cũng chỉ nghĩ là hai mẹ con thân thiết.