Chương 1095: Phiên ngoại 53
Hoắc Nham nhíu mày, ánh mắt vốn dịu dàng và ôn hòa cũng trở nên sắc bén hẳn, anh ta nhìn Trịnh Ngọc Quyên rồi lạnh lùng nói: “Y tá Trịnh, tôi nhớ trước đó cô có hỏi tôi, tôi cũng đã nói rất rõ ràng với cô rồi, trí nhớ của cô kém như thế, bình thường lúc làm việc đừng như thế mới tốt.”
Nếu như để người có lòng truyền ra ngoài, nói cô gái kết đối tượng với người khác trong thời gian ở viện, vậy giáo viên của cô bé chắc chắn sẽ tìm cô bé nói chuyện, các bạn học cũng sẽ cười chê cô bé.
Còn nữa, anh ta cũng không muốn đám người Lâm Tô Diệp cảm thấy anh ta dạy hư Toa Toa.
Toa Toa thấy sắc mặt của Trịnh Ngọc Quyên lúc xanh lúc đỏ, thật sự không còn thể diện, là tức thật rồi.
Trịnh Ngọc Quyên trề môi, cũng không thèm chào hỏi Toa Toa mà tức giận quay đầu rời đi.
Toa Toa cười với Hoắc Nham: “Anh Hoắc Nham, anh bận xong rồi sao?”
Hoắc Nham bận việc hiển nhiên sẽ không ở với cô bé mãi, cũng chỉ bớt thời gian tới đây giảng đề cho cô bé mà thôi.
Hoắc Nham gật đầu: “Bà nội đâu rồi?”
Toa Toa: “Bà nội ra ngoài đi dạo rồi ạ.” Cô bé đã tốt lên nhiều rồi, ăn cơm, đi vệ sinh đều có thể tự mình làm, hoàn toàn không cần người khác túc trực cả ngày nên mới bảo bà nội ra ngoài chơi.
Hoắc Nham chuyển cái bàn cơm nhỏ lên giường bệnh, giảng đề cho Toa Toa.
Toa Toa một tay chống gò má, một tay xoay tròn cây bút, ánh mắt nhìn Hoắc Nham chằm chằm không rời.
Hoắc Nham mặc một chiếc áo sơ mi màu lam nhạt rất bình thường, vì đã tan làm nên cởi áo blouse trắng, tay áo xắn hai vòng, lộ ra cánh tay thon dài rắn chắc. Tuy anh ta trông hơi gầy nhưng cũng không gầy đét, đường nét cơ bắp trên cánh tay lưu loát đẹp đẽ, huyết quản màu xanh nhạt gần như trong suốt dưới làn da trắng trẻo, trông vô cùng… Toa Toa tìm một từ, đáng yêu.
Cô bé nghiêng đầu nhìn Hoắc Nham, nhỏ giọng hỏi: “Anh Hoắc Nham, tại sao anh không tìm bạn gái ạ?”
Hoắc Nham cúi mắt nhìn cô bé: “Em chỉ là một cô gái nhỏ, không nên thảo luận vấn đề này.”
Toa Toa chậc một tiếng: “Em phát hiện ra người lớn các anh đều thích coi thường bọn em. Không phải anh cũng nhỏ rồi mới trưởng thành hay sao? Ồ, đúng rồi, lúc nhỏ anh không có bạn gái, bây giờ cũng không có, cho nên đừng thấy anh lớn hơn em vài tuổi như vậy nhưng thật ra anh vẫn không bằng em đâu nhé.”
Hoắc Nham không nói gì, cúi mí mắt hơi mỏng lặng lẽ nhìn chằm chằm vào cô bé.
Toa Toa nói tiếp: “Anh lớn hơn em vài tuổi nhưng thế giới tình cảm của anh cũng cằn cỗi hơn em nhiều, nên nói là em phong phú hơn anh nhiều mới đúng. Ít nhất thì em…”
Cô bé nói rồi lại nói đột nhiên cảm thấy có hơi khẩn trương, ánh mắt của Hoắc Nham ở bên cạnh có hơi nghiêm túc hẳn lên.
Toa Toa hắng giọng, theo bản năng dựa người ra sau, tăng thêm can đảm cho mình: “Cho tới bây giờ em đã từng có bốn bạn trai rồi.” Cô bé duỗi ngón tay thon dài ra lắc, lộ ra vẻ mặt đắc ý.
Hoắc Nham liếc mắt nhìn cô bé, sau đó nở nụ cười: “Nếu như chém gió trả tiền thì bây giờ em đã nợ ngập đầu rồi đấy.”
Cô bé lớn lên xinh xắn lại đáng yêu, từ khi còn rất nhỏ đã có bé trai thích cô bé, cho dù có hiểu hay không cũng muốn coi cô bé thành vợ mình.
Anh ta từng gặp một lần rồi, một bạn học nam bám theo cô bé tới tận ngõ nhà cô bé, bị cô bé kéo đến góc tường dạy dỗ một trận.
“Cậu thi được có từng đấy điểm mà cũng dám theo đuổi tớ á? Bao giờ cậu thi được hai bài hai trăm điểm đã rồi hãy nói, cậu có biết thành tích của tớ tốt thế nào không hả?”
“Cậu biết tớ có mấy anh trai không? Anh trai của tớ người nào cũng biết đánh nhau, nếu ai dám theo đuổi tớ phải vượt qua cửa ải nắm đấm của bọn họ trước, chậc chậc, cậu nhìn cậu đi, tay chân khẳng khiu như thế, còn không đủ cho anh tớ đấm một cú.”
Nghĩ đến mấy chuyện này, Hoắc Nham không nhịn được mà nhếch khóe môi.
Toa Toa nhìn anh ta với vẻ ngạc nhiên: “Anh Hoắc Nham, anh còn biết nói đùa sao?”
Hoắc Nham hơi nhướn mày: “Anh không biết nói đùa sao? Anh có nghiêm túc và cổ hủ như vậy sao?”
Toa Toa: “Em thật sự từng có bốn bạn trai mà, nếu như anh tìm đối tượng, em có thể giúp anh vạch kế hoạch.”
Hoắc Nham gõ ngón tay trắng trẻo lên bài thi: “Em vẫn nên thi xong trước đi.”
Có phải em quên lá thư đó rồi không?