Chương 1094: Phiên ngoại 52
Trịnh Ngọc Quyên thì lại không nghe lọt tai, ngược lại càng ngày càng cảm thấy Hoắc Nham tốt, bình thường ở bệnh viện cũng không ít lần vô tình cố ý tung tin đồn quan hệ giữa mình và Hoắc Nham là thanh mai trúc mã mấy đời, để những cô gái thích thầm Hoắc Nham khác có hơi tự mình hiểu lấy.
Chỉ đáng tiếc Hoắc Nham đối xử với các đồng nghiệp đều bình đẳng, cũng chưa từng có đãi ngộ đặc biệt gì với cô ta, khiến cô ta rất mất thể diện.
Bây giờ Hoắc Nham tốt với một cô gái nhỏ như Toa Toa như vậy, có người lén lút đồn rằng Toa Toa là bạn gái của anh ta, Trịnh Ngọc Quyên có thể không gấp được sao?
Cô ta vừa lấy thân phận của chị lớn tới thăm Toa Toa, lấy lòng Hoắc Nham, vừa thăm dò Toa Toa xem rốt cuộc hai người bọn họ có phải bạn trai bạn gái của nhau không.
Cô gái trẻ mới lớp mười hai, lẽ nào Hoắc Nham tốt như thế?
Mẹ Hoắc không biết đi?
Nhìn cô gái trẻ lớn lên vô cùng xinh xắn, nhưng học hành… có vẻ không được giỏi cho lắm thì phải? Còn phải kêu Hoắc Nham dạy bổ túc cho.
Thành tích học của bản thân Trịnh Ngọc Quyên bình thường, chưa từng học cấp ba nên đương nhiên cũng không biết kiến thức cấp ba thế nào.
Cô ta thấy mỗi lần Toa Toa nói với Hoắc Nham không biết cái này, không biết cái kia, là cảm thấy cô bé chắc chắn học dốt!
Bây giờ cô gái trẻ kêu cô ta giảng đề, cô ta liếc mắt nhìn, ngay cả câu hỏi cô ta còn chẳng hiểu thì thôi.
Trịnh Ngọc Quyên hỏi: “Toa Toa, em với bác sĩ Hoắc quen nhau thế nào, các em thật sự là người thân sao?”
Toa Toa: “Đúng vậy, chính là người thân đó.”
Trịnh Ngọc Quyên: “Chị với bác sĩ Hoắc là thanh mai trúc mã, sao không biết nhà anh ấy có người thân nào như nhà các em nhỉ?”
Cô ta đã từng hỏi mẹ Trịnh, kêu mẹ Trịnh hỏi thăm mẹ Hoắc, mẹ Hoắc nói không có người thân nào như thế, chắc hẳn là bạn của Hoắc Nham.
Hoắc Nham học hành tốt, lớn lên tuấn tú, tính cách lại dịu dàng và không cao ngạo, cho nên các bạn học đểu rất thích xin anh ta chỉ dạy, cũng rất tôn trọng anh ta.
Cũng chính vì như thế, năm đó khi Cố Nguyên Trinh muốn thi công an mới tìm anh ta giúp dạy bù, mà anh ta thấy Cố Nguyên Trinh quay đầu làm lại cuộc đời cũng bằng lòng giúp, hai người cũng từ đó trở thành bạn bè tốt.
Bạn học, bạn bè của Hoắc Nham, phần lớn cha mẹ anh ta cũng không quen biết.
Hoắc Nham mời bạn học và bạn bè tới nhà chơi cũng toàn tới y quán của ông nội chứ không tới bên cha mẹ anh ta.
Anh ta còn có một anh trai và một em trai nữa, nhưng hai người bọn họ cũng giống như cha Hoắc không có hứng thú với y học, từ nhỏ sợ bị ông cụ bắt học y cho nên vẫn luôn trốn đi, bọn họ sống ở nơi khác chứ không sống chung với ông cụ, cho nên cũng không đặc biệt quen biết các bạn học của Hoắc Nham.
Toa Toa nhìn cô ta với vẻ cười như không cười, trong đôi mắt to xinh đẹp ánh lên tia sáng giảo hoạt: “Chị Trịnh, anh Hoắc Nham xác nhận chị là trúc mã sao?”
Sắc mặt của Trịnh Ngọc Quyên lập tức nóng lên, rất nhanh đã như lửa thiêu, cô ta vẫn luôn khoe khoang như thế, mọi người cũng đều ngầm thừa nhận quan hệ giữa cô ta và nhà họ Hoắc tốt, hoàn toàn không ai chất vấn.
Cô gái này là không hiểu chuyện hay là không biết ở chung với người ta thế? Sao lại không có mắt nhìn như vậy?
Toa Toa thấy sắc mặt của cô ta không tốt mà tâm trạng lại vô cùng thoải mái, nghiêng đầu nhìn thấy Hoắc Nham từ bên ngoài vào, cô bé lập tức nhảy xuống đất, vui vẻ chào hỏi anh ta: “Anh Hoắc Nham, mau qua đây, em không biết làm câu này.”
Hoắc Nham thấy cô bé nhảy chân trần xuống đất, sắc mặt lập tức thay đổi, sải bước tiến lên: “Không đau sao?”
Toa Toa: “…” Ế, vừa kích động đã quên mất phải giả bộ, thật ra cũng không phải giả bộ, quả thật vẫn còn hơi đau, cô bé mừng quá nên quên mất chuyện này.
Hoắc Nham nắm cánh tay của Toa Toa đỡ cô bé lên giường, kêu cô bé đừng ngồi ở bên dưới mãi thế, đứng dậy hoạt động một lúc thì phải về giường nằm một lúc.
Hoạt động là để phòng ngừa dính vết thương, bây giờ vết thương đã hồi phục gần được rồi, vấn đề cũng không lớn.
Trịnh Ngọc Quyên nhìn thấy mà trong lòng vừa chua chát vừa ghen tỵ, không nhịn được mà ngoài cười bên trong không cười, thử thăm dò: “Bác sĩ Hoắc, không biết còn tưởng Toa Toa là đối tượng của anh đấy.”