Chương 1098: Phiên ngoại 56
Khi anh ta đi đến cổng lớn vừa vặn đụng Hoắc Nham cầm vài hộp cơm và hoa quả đi vào, anh ta đút hai tay vào túi quần, sợ bản thân không nhịn được, muốn bàn về đánh nhau, Hoắc Nham chắc chắn không phải đối thủ của anh ta.
Khi Hoắc Nham trông thấy Cố Nguyên Trinh lại không hề chột dạ chút nào cả, còn gật đầu với anh ta: “Về rồi, đã ăn cơm chưa, ăn chung luôn nhé?”
Trên gương mặt tuấn tú của Cố Nguyên Trinh phủ đầy mây mù, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt u ám: “Tớ có lời muốn nói với cậu.”
Hoắc Nham lập tức hiểu ý anh ta: “Cậu đợi một lát, tớ mang cơm lên cho bọn họ trước đã.”
Anh ta nhìn thấy một người quen, nhờ người ta giúp đưa cơm lên cho đám người Lâm Tô Diệp.
Sau đó anh ta quay người nói với Cố Nguyên Trinh: “Đi thôi.”
Vẫn là quán cơm nhỏ thường tới đó, Hoắc Nham chọn vài món, Cố Nguyên Trinh lại chỉ gọi rượu.
Đồ ăn cần phải đợi một lúc, còn rượu lại lên trước.
Hôm nay Cố Nguyên Trinh gọi một chai rượu cao lương bốn mươi hai độ, người thích uống rượu thì cảm thấy hương rượu nồng đậm, đủ cồn, người không thích uống rượu lại chỉ cảm thấy rất cay.
Cố Nguyên Trinh rót một chén cho Hoắc Nham.
Hoắc Nham nhìn anh ta, giọng nói vẫn ôn hòa như cũ: “Hôm nay không uống say, sau này không phải anh em đúng không?”
Cố Nguyên Trinh siết chén rượu, rất muốn nói với anh ta giữa anh em và con gái chọn một đi, cô gái xinh xắn và trẻ tuổi nhiều như vậy tại sao cứ phải là cô ấy?
Hoắc Nham hiểu rõ ý của anh ta, nhưng chỉ nói uống rượu và làm anh em chứ không hề nhắc đến sự tồn tại của cô gái.
Anh ta chỉ đơn thuần muốn ép Hoắc Nham uống rượu sao?
Anh ta biết Hoắc Nham giữ mình trong sạch, rất chú ý đến bảo dưỡng, đặc biệt không làm mấy chuyện kích thích thần kinh khiến tay không vững, cho nên bọn họ làm anh em một hồi cho dù là tình huống thế nào, anh ta cũng chưa từng kêu Hoắc Nham uống rượu, ngay cả khi ra ngoài xã giao người khác nửa đùa nửa cưỡng ép kêu Hoắc Nham uống thì anh ta cũng sẽ chủ động giúp uống thay.
Đúng, bọn họ là bạn bè tốt, là anh em tốt.
Bắt đầu từ ngày anh ta muốn thi công an và tìm Hoắc Nham giúp đỡ, Hoắc Nham không nói hai lời đã giúp anh ta đó, anh ta đã coi Hoắc Nham thành anh em tốt của mình.
Nhưng bây giờ anh ta đang rất phiền não, anh ta thà rằng lúc đầu Hoắc Nham không giúp mình, như vậy anh ta sẽ không thi đỗ, vậy anh ta cũng sẽ không nợ Hoắc Nham gì cả.
Gương mặt tuấn tú của Hoắc Nham vẫn ôn hòa như cũ, giọng nói trong trẻo và dịu dàng: “Cố Nguyên Trinh, cậu có từng nghĩ người mà cậu thích và nhớ mãi không quên là cô gái trong mơ đó chứ không phải Toa Toa chưa?”
Cậu cũng chưa từng thích cô gái trước mặt này, người mà cậu thích là cô gái trong mơ dây dưa sống chết với cậu đó, chứ không phải người trước mắt.
Làm sao Cố Nguyên Trinh chưa từng nghĩ đến được?
Nhưng Toa Toa trước mắt giống y như đúc với người trong mơ của mình, ai biết anh ta yêu Toa Toa trong mơ rồi chuyển tình cảm lên người hiện tại, hay là thích người trước mắt trước rồi lại nằm mơ?
Cố Nguyên Trinh cầm chén rượu lên uống một hơi cạn sạch.
Hoắc Nham cũng cầm chén rượu lên.
Cố Nguyên Trinh duỗi tay giành lấy rồi ngửa đầu dốc vào họng, một hơi uống hết ba chén rượu, anh ta mượn men rượu mà nói: “Hoắc Nham…”
Anh ta muốn nói cậu có thể cách Toa Toa xa một chút được không, cậu có thể đừng thích em ấy, có thể từ chối em ấy được không?
Hoắc Nham hiểu ý của anh ta, nhưng cho dù mình có thích Toa Toa hay không thì Hoắc Nham cũng không có quyền quyết định thay cô bé.
Quyền chọn lựa là ở cô bé chứ không phải ở hai người bọn họ.
Nếu Toa Toa thật sự thích anh ta, nhất định muốn ở bên anh ta, anh ta cũng thích cô bé, tại sao nhất định phải từ chối cô bé? Vì anh em mà từ chối người con gái mình thích, loại chuyện này cũng không phải việc đàn ông có thể làm.
Anh ta có thể phá lệ uống rượu vì anh em nhưng sẽ không vì anh em là làm trái lương tâm, từ chối người con gái mình thích.
Anh ta từ chối một người sẽ chỉ vì anh ta không thích chứ không phải vì anh em không cho anh ta thích.
Hoắc Nham chậm rãi mở miệng: “Nếu cậu có lời thì nói với em ấy, đợi sau khi em ấy thi đại học xong đi, trước kỳ thi đừng ảnh hưởng đến em ấy.”
Cố Nguyên Trinh đứng dậy rời đi.
Hoắc Nham: “Đừng lái xe lúc say!”
Có Nguyên Trinh: “Không lái xe!”
Anh ta nghe nói Toa Toa nằm viện, vừa rảnh rỗi là qua đây thăm cô bé, lại nghe thấy cô bé nói với Lâm Tô Diệp phải theo đuổi Hoắc Nham thế nào.