Chương 1099: Phiên ngoại 57
Anh ta lập tức cảm thấy đau lòng vô cùng và rất buồn bã, người con gái mình cầu không được, người mà anh ta đặt trên đầu quả tim, ngậm trong miệng chỉ sợ tan trong mơ ấy lại chủ động theo đuổi và lấy lòng một người đàn ông khác.
Cô bé tốt như thế, lẽ nào không nên ngoắc ngón tay hứa với cô bé, tự động tặng những thứ mà cô bé muốn tới trước mặt cô bé sao, tại sao còn phải tự hạ thấp địa vị đi theo đuổi cô bé?
Tình yêu của anh ta còn chưa bắt đầu đã chết yểu rồi.
Cô bé thậm chí còn không biết anh ta từng yêu cô bé.
Cam tâm sao?
Không cam tâm.
Phải tỏ tình với cô bé sao?
Kết quả thì sao?
Nhất định sẽ bị từ chối.
Trong đầu cô bé chỉ toàn là Hoắc Nham, anh ta với Hoắc Nham lại là hai kiểu người khác nhau, cô bé thích Hoắc Nham chứ không thích anh ta.
Anh ta không hiểu, rõ ràng anh ta gặp cô bé trước, rõ ràng là anh ta dẫn Hoắc Nham tới trước mặt cô bé, rõ ràng cô bé với Hoắc Nham không gặp nhau quá nhiều, nhưng tại sao cô bé lại không thích anh ta mà thích Hoắc Nham?
Đây là duyên phận sao?
Cả đời chưa từng rung động, vừa rung động đã gặp phải tuyệt cảnh cầu mà không được.
Anh ta đứng dưới tòa nhà phòng bệnh và ngẩng đầu nhìn cửa sổ bên đó, trong lòng thầm nghĩ, nếu bọn họ có duyên phận thì cô bé sẽ đứng ở cửa sổ nhìn anh ta, cô bé liếc mắt nhìn anh ta một cái thì anh ta có thể kiên trì tiếp được.
Cô bé còn nhỏ, bây giờ tính cách bất định, thích ai cũng chỉ là nhất thời kích động, có lẽ qua một khoảng thời gian sẽ thay đổi thôi.
Nhưng trong lòng anh ta lại cảm thấy không có khả năng, trong mơ cô bé thích anh ta, cho dù sau này yêu hận rối rắm cũng chưa từng thay đổi tình cảm.
Cô bé là người trung thành với cảm giác của mình, thích chính là thích, sẽ không dễ dàng thay đổi.
Cho dù cuối cùng cô bé nói rời khỏi anh ta thì cũng là từng yêu anh ta.
Anh ta đứng một lúc, muốn lặng lẽ rời đi thì đúng lúc này gương mặt thanh tú của Toa Toa thò ra khỏi cửa sổ.
Trong lòng Cố Nguyên Trinh mừng rỡ, bọn họ có duyên phận!
Anh ta không thể từ bỏ!
Toa Toa nhìn thấy anh ta cũng rất mừng, vẫy tay: “Anh Nguyên Trinh, anh về rồi sao? Vừa rồi anh Hoắc Nham đi ăn cơm với anh sao? Anh ấy đã về chưa?”
Trái tim của Cố Nguyên Trinh rơi xoảng cái vỡ tan thành từng mảnh.
Đã rất nhiều ngày cô gái nhỏ không gặp anh ta rồi, vừa gặp lại hỏi đến Hoắc Nham, đây là không che giấu chút nào đi.
Mấy người Lâm Tô Diệp đang ăn cơm trong phòng bệnh, cô định thu dọn hộp lại bị bà Tiết cầm qua.
Bà Tiết: “Tôi đi rửa hộp cơm trước, thuận tiện trả cho Tiểu Hoắc.”
Lâm Tô Diệp nói với Toa Toa bên cửa sổ: “Là cố Nguyên Trinh sao? Mời cậu ấy lên ngồi đi.”
Toa Toa: “Nhưng anh ấy đi rồi, hình như có chuyện gấp, đi vội lắm.”
Lâm Tô Diệp nhìn con gái, ánh mặt trời hoàng hôn rải nghiêng từ phía tây bao phủ cơ thể mảnh khảnh và gương mặt xinh đẹp của cô bé.
Người bạn trăm năm của Toa Toa khác một trời một vực với trong mơ, không thích loại đàn ông xấu như Cố Nguyên Trinh mà thích loại khiêm khiêm quân tử, học bá như Hoắc Nham.
Cô thật sự rất khen ngợi, có thể hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm rồi.
Kiếp này không cần lại treo tim trên cổ họng nữa, không cần lo con gái sẽ vì yêu nhầm người mà đau khổ cả đời.
Cô đi qua đó ôm vai Toa Toa, dịu dàng bảo: “Con gái lớn rồi, mẹ thật sự rất vui.”
Toa Toa lập tức dựa đầu vào vai Lâm Tô Diệp, làm nũng: “Con không muốn lớn đâu, con không lớn thì mẹ sẽ không già đi, con muốn làm chị em với mẹ, sau này cùng nhau đi dạo và cùng nhau mua quần áo cơ.”
Lâm Tô Diệp lập tức vạch trần cô bé: “Con nhỏ giảo hoạt nhà con, lại muốn mặc quần áo của mẹ chứ gì.”
Cô gái nhỏ đều thích mặc quần áo của mẹ, Toa Toa cũng không ngoại lệ, luôn cảm thấy giày cao gót của mẹ rất đẹp, váy của mẹ rất ưa nhìn.
Toa Toa ôm eo Lâm Tô Diệp, đáp một cách rất nghiêm túc: “Mẹ ơi, mẹ yên tâm đi, cho dù là lúc nào thì con cũng là bé ngoan của mẹ mà.”
Lâm Tô Diệp cười rất vui vẻ, con gái lớn rồi, có người mình thích, sau này tìm bạn trai và kết hôn, không phải nhà mình thiếu đi một người mà là nhiều thêm một người hoặc vài người.
Giống như Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu bên nhau ngày trước, không phải bọn họ mất đi Minh Xuân mà là trong nhà có thêm Cố Mạnh Chiêu và cha Cố, mẹ Cố, lại thu hoạch thêm một bé cưng nữa.