Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1106 - Chương 1106. Phiên Ngoại 64

Chương 1106. Phiên ngoại 64 Chương 1106. Phiên ngoại 64

Chương 1106: Phiên ngoại 64

Không phải cậu bé không muốn gặp hai người, mà thật sự thì hai cô gái Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu rất đỏng đảnh, trong môi trường mặt trời quá gay gắt, bọn họ sẽ không chịu ra ngoài, bình thường toàn trốn dưới bóng râm cắn hạt dưa thôi mà.

Toa Toa cười đáp: “Tiêu Tiêu muốn gặp anh nên em đi cùng cậu ấy tới đây.”

Mặt Lục Tiêu Tiêu lập tức đỏ bừng, vội xua tay: “Cái đó… em…”

Nhìn thấy bộ dáng quẫn bách của cô bé, Tiết Viễn Chinh ra hiệu cho bọn họ đi tới chỗ cái quạt, sau đó nhìn thấy Phan Thược Dược phía sau.

Toa Toa vội giải thích một chút.

Phan Thược Dược cười bảo: “Tiết Viễn Chinh, đã lâu không gặp.”

Thật sự rất lâu rồi chưa gặp, bình thường Tiết Viễn Chinh rất bận, khi Lâm Tô Diệp dẫn Toa Toa về quê cũng không phải lần nào cậu bé cũng đi theo, cho dù có đi thì phần lớn thời gian cũng ở nhà đọc sách chứ không ra ngoài.

Cậu bé hơi gật đầu, mời Phan Thược Dược ngồi.

Ký túc xá có tủ lạnh, vì hai ngày này cậu bé ở đây nên bên trong đặt một ít nước lạnh và hoa quả.

Cậu bé kêu đám người Toa Toa tự lấy đồ uống và hoa quả ăn.

Phan Thược Dược: “Tiết Viễn Chinh, tớ… tớ có thể nói vài câu với cậu được không?”

Tiết Viễn Chinh nghiêng đầu nhìn cô ta: “Mời nói.”

Phan Thược Dược nhìn Toa Toa và Lục Tiêu Tiêu với vẻ hơi ngại ngùng.

Toa Toa lập tức kéo Lục Tiêu Tiêu đi vào ngủ uống nước hoa quả.

Đóng cửa phòng lại, hai người dán lỗ tai lên nghe lén.

Cửa phòng rất dày, có hơi cách âm nên không nghe rõ.

Toa Toa thấy trên tủ đầu giường có cốc thủy tinh nên cầm lấy úp lên cửa nghe.

Bên ngoài Tiết Viễn Chinh nhìn Phan Thược Dược, cũng không giục cô ta mà kiên nhẫn đợi cô ta nói.

Khi còn ở quân khu tỉnh đi học, Phan Thược Dược rất quan tâm đến Toa Toa, giúp hai bé trai chăm em rất có lòng cho nên trong lòng Tiết Viễn Chinh biết ơn, cho dù cô ta có chuyện gì, chỉ cần trong khả năng thì cậu bé đều sẽ giúp.

Phan Thược Dược nhìn gương mặt lạnh lùng và tuấn tú đó của Tiết Viễn Chinh, thấy người này thật sự lớn lên giống như tưởng tượng trong lòng của cô ta lúc nhỏ, chính là loại cầm giấy bút vẽ tỉ mĩ cũng không thể vẽ ra được gương mặt sống động và tuấn mỹ như vậy.

Cô ta nở nụ cười: “Tiết Viễn Chinh, chắc chắn cậu có rất nhiều ái mộ, cho nên nếu tớ nói tớ thích cậu, cậu chắc hẳn sẽ không ngạc nhiên đâu nhỉ.”

Khóe mắt của Tiết Viễn Chinh hơi cong lại, nhẹ giọng đáp: “Người các cậu thích không phải tôi, mà là tôi do chính các cậu tưởng tượng ra.”

Cậu bé hiểu rất rõ, chưa bao giờ bị sự yêu thích của mọi người làm cho choáng váng đầu óc.

Mấy người ái mộ cậu bé đó cũng không phải thích cậu bé, mà là thành tích ưu tú của cậu bé, là vẻ bình tĩnh ung dung mà cậu bé thể hiện ra, là gương mặt tuấn tú di truyền từ cha cậu bé, bọn họ cũng không hiểu cậu bé.

Hiểu rồi và bỏ qua những ánh hào quang đó, cậu bé cũng chỉ là một người bình thường.

Phan Thược Dược ưỡn thẳng sống lưng, hít một hơi thật sâu: “Ôi, nói ra rồi cũng thoải mái hơn hẳn, giống như không còn gì tiếc nuối sau khi cho bản thân một lời giải thích vậy.”

Biết rõ Tiết Viễn Chinh sẽ từ chối mình nhưng cô ta vẫn nói ra câu nói đó, sau này cũng có thể kiêu ngạo nói với cha mẹ và các bạn học rằng: Tớ chính là người từng tỏ tình với Tiết Viễn Chinh.

Tiết Viễn Chinh: “Cậu có gì cần giúp đỡ không?”

Không ai sẽ vì nói một câu vốn đã biết rõ sẽ bị từ chối còn đặc biệt tới đây như vậy.

Phan Thược Dược hơi lúng túng: “Tớ có chút chuyện nhưng cậu bận như vậy, thời gian quý giá như thế, tớ không cần làm phiền cậu. Tớ tìm người khác giúp cũng được.”

Tiết Viễn Chinh: “Không sao, lúc trước cậu cũng từng giúp chúng tôi, bây giờ chúng tôi giúp cậu cũng là chuyện nên làm.”

Nếu cậu bé không tiện vậy kêu đám người Tiểu Lĩnh giúp cũng như nhau, còn nữa, không phải còn có cô út sao?

Phan Thược Dược cố lấy dũng khí: “Vậy tớ nói.”

Toa Toa ở trong phòng cũng không có lòng nào nghe nữa, kéo Lục Tiêu Tiêu đi ra khỏi phòng: “Chị Thược Dược, chị nói đi, có lẽ em cũng có thể giúp được.”

Phan Thược Dược lại bắt đầu xấu hổ, mặt mày đỏ bừng, không biết hai cô gái có nghe thấy câu nói vừa rồi không, nhưng mình nói ra rồi cũng thoải mái, cũng không có gì mất mặt cả.

Cô ta đáp: “Chị thật sự rất bực Hồ Vệ Đông, nhưng lại không có cách nào đối phó được cậu ta, các em quen nhiều người có thể giúp chị… đừng để cậu ta tới quấy rầy chị nữa được không?”

Bình Luận (0)
Comment