Chương 1110: Phiên ngoại 68
Ngược lại cô bé muốn anh ta chủ động một chút, nhưng anh ta… cứ như thầy đồ đứng đắn nghiêm túc ấy. Lúc lái xe giúp cô bé cài dây an toàn lén lút nắm bàn tay nhỏ của cô bé cũng không tồi, thơm rồi ôm rồi bế lên cao, nhưng cũng không có cái nào cả.
Anh ta cũng quá dè dặt rồi!
Lần đầu tiên bọn họ nắm tay, gương mặt trắng nõn của anh ta cũng có thể lập tức đỏ bừng, sau đó số lần lén nắm tay nhiều hơn rồi, ngược lại anh ta không còn đỏ mặt nữa, nhưng góc tai vẫn sẽ biến thành màu hồng, vô cùng thú vị.
Thật ra lúc nhỏ bọn họ cũng từng nắm tay, lúc đó đám người Toa Toa chơi chung với anh Hoắc Nham, khi đi đường, anh Hoắc Nham sẽ nắm tay cô bé nhưng cũng không thấy anh ta đỏ mặt!
Đương nhiên đợi sau khi cô bé lớn hơn một chút, anh ta cũng không còn nắm tay cô bé nữa.
Toa Toa cũng thích tay của anh ta, làn da trắng trẻo, ngón tay thon dài, khớp xương lại rõ ràng, hơn nữa đừng thấy anh ta cao gầy nhưng tay lại rất lớn, có thể trực tiếp bao trọn bàn tay của cô bé, vô cùng có cảm giác an toàn.
Toa Toa cố tình làm nũng: “Thầy Hoắc, hôn một cái với miễn làm bài tập về nhà, anh chọn một đi.”
Tai của Hoắc Nham đỏ lên, vành tai hơi đầy cũng đỏ ửng, anh ta hơi mím khóe môi, khóe mắt liếc qua các thực khách bên cạnh.
Cũng may giọng của cô bé nhỏ nên người khác không nghe thấy.
Anh ta cảm thấy lần nào cô gái nhỏ cũng đang khiêu chiến lực tự chủ của anh ta.
Anh ta không muốn hôn cô bé sao, anh ta không dám sao?
Anh ta chỉ muốn để cô bé đơn thuần thêm hai năm nữa, cứ trưởng thành một cách đơn thuần và đáng yêu như thế, làm nũng với anh ta mà không kiêng dè gì cả.
Nếu như anh ta phạm giới, nếu như cô bé còn khiêu chiến anh ta nữa, anh ta sẽ không để cô bé đắc ý như vậy nữa.
Tuy rằng anh ta… cũng không có kinh nghiệm nhưng anh ta lớn hơn cô bé bảy tuổi, lẽ nào muối trong bảy năm này đều ăn phí cả sao?
Chắc chắn không có khả năng rồi.
Hoắc Nham lặng lẽ hít một hơi thật sâu, cúi mắt không nhìn gương mặt vì giảo hoạt mà càng thêm xinh đẹp đó của cô bé.
Anh ta biết bạn gái nhỏ của mình lớn lên xinh xắn, lúc còn nhỏ cũng đã thu hút người, khiến người không dám nhìn thẳng quá lâu, anh ta sợ mình không nhịn được.
Anh ta lén lút nắm tay của cô bé, mười ngón tay đan vào nhau dưới gầm bàn, giọng nói trầm thấp và dịu dàng: “Em làm bài tập về nhà đi, anh sẽ đi trượt patin với em.”
Có đôi khi Toa Toa và các bạn học sẽ đi trượt patin, cũng hẹn Hoắc Nham nhưng anh ta không có thời gian, chủ yếu là cảm thấy mình cũng lớn rồi không còn nhỏ nữa, trượt patin gì đó với một đám trẻ con làm gì.
Anh ta vốn không có cảm giác về tuổi tác của mình, thậm chí còn cảm thấy mình rất trẻ, nhưng từ một khắc quyết định để Toa Toa làm bạn gái của mình đó, anh ta lại đột nhiên cảm thấy độ tuổi này rất đâm tim, luôn luôn có thể nhắc nhở anh ta gì đó.
Cuối cùng Toa Toa cũng vớt được chút lợi ích, còn nắm tay anh Hoắc Nham ở nơi công cộng thành công, tuy ở dưới gầm bàn giấu giấu diếm diếm nhưng cũng là chốn công cộng mà, cô bé gật đầu đồng ý trở về sẽ làm, lên lớp sẽ là người đầu tiên nộp bài tập về nhà.
Lúc rời khỏi quán cơm, Hoắc Nham liếc thấy một bóng người quen thuộc, nhưng lại không thấy người đó đâu nữa.
Toa Toa tò mò hỏi: “Nhìn thấy người quen sao?”
Hoắc Nham: “Hình như trông thấy mẹ anh.”
Toa Toa: “Dì qua đây tìm anh sao? Vậy anh mau đi xem có chuyện gì không đi.”
Hoắc Nham đi qua xem nhưng không nhìn thấy mẹ Hoắc.
Anh ta cảm thấy có khả năng là mình nhìn nhầm nên cùng Toa Toa rời đi, chuẩn bị buổi chiều lên lớp.
Mẹ Hoắc vỗ ngực, nguy hiểm thật nguy hiểm thật, suýt chút nữa để con trai nhìn thấy, nếu như để con trai bắt gặp mình lén theo dõi nó, chỉ sợ sẽ trở mặt mất.
Trịnh Ngọc Quyên bị bà ta bịt miệng trốn sau quầy hàng của một quán bán đồ ăn vặt trường học, nghẹn đến mức mặt đỏ tía tai.
Cô ta giãy ra, thở hổn hển nói: “Dì, dì làm gì thế, tại sao không đi qua hỏi cho rõ ràng.”
Cô ta thông qua mẹ mình để báo cáo với mẹ Hoắc, nói Hoắc Nham kết bạn với một học sinh cấp ba, học sinh cấp ba đó học hành vô cùng kém, hoàn toàn không xứng với Hoắc Nham, hơn nữa cô gái đó lớn lên còn có gương mặt hồ ly tinh.
Phản ứng đầu tiên của mẹ Hoắc không phải là nữ sinh có thành tích thế nào, cũng không phải lớn lên trông ra sao, càng không phải có xứng hay không mà là học sinh cấp ba? Liệu có khiến con trai phạm sai lầm gì không?
Trịnh Ngọc Quyên thấy mẹ Hoắc lo lắng chuyện này mới cố tình nói hồ ly tinh này tuổi còn nhỏ lại vô cùng có tâm cơ, biết dụ dỗ đàn ông, chắc chắn không phải người tốt, sợ là muốn ảnh hưởng đến công việc và danh tiếng của Hoắc Nham.
Mẹ Hoắc nghĩ con trai vẫn luôn không có ý định tìm đối tượng, sao đột nhiên lại tìm một người tuổi còn nhỏ như thế?