Chương 1111: Phiên ngoại 69
Là vì cô gái trẻ này nên mới không tìm đối tượng, hay là cô gái trẻ làm trái tim anh ta rung rinh, khiến anh ta cuối cùng cũng chịu tìm đối tượng?
Mẹ Hoắc vẫn rất hiểu con trai mình, con trai từ nhỏ đã ưu tú, làm việc cũng có chừng mực, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện không đáng tin, càng sẽ không tìm một đối tượng không đáng tin.
Nhưng trong lòng bà ta vẫn không yên tâm cho nên mới lén lút theo dõi Hoắc Nham.
Trước đó bà ta đã gọi điện cho Hoắc Nham, biết hôm nay anh ta tới đại học Bắc Kinh dạy học nên qua đây nhìn lén, nghĩ theo dõi anh ta chắc chắn có thể nhìn thấy cô gái kia.
Ai ngờ vừa vặn trông thấy anh ta dẫn bạn gái nhỏ đi ăn cơm.
Tuy bà ta không cách gần nhưng từ xa trông thấy cô gái có dáng người cao ráo thon thả, sống lưng thẳng chân thon, dáng đi dáng ngồi cũng rất tốt, vô cùng có khí chất.
Lại trộm nhìn đến gương mặt, không thấy rõ ràng mà chỉ thấy làn da rất trắng, trắng đến phát sáng dưới ánh mặt trời luôn.
Ừm, là một cô gái rất khỏe mạnh.
Rất nhanh bà ta đã nhìn thấy có người chào hỏi hai người họ, bọn họ gọi anh ta là thầy Hoắc, lại gọi cô bé là học muội hoặc Khai Nhan.
Thế này là đã công khai rồi sao?
Cô gái trẻ rõ ràng là sinh viên của đại học Bắc Kinh mà, còn là học sinh của Hoắc Nham, vậy sao Trịnh Ngọc Quyên kia còn nói người ta học rất kém, phỏng chừng còn không đỗ nổi khoa chính quy?
Ánh mắt mẹ Hoắc nhìn Trịnh Ngọc Quyên có hơi khác đi.
Trịnh Ngọc Quyên vội nói: “Dì, dì nhìn hai người họ thân thiết như thế, cũng không giữ kẽ gì cả, còn là giáo viên và học sinh yêu nhau nữa chứ, đây là muốn phạm lỗi rồi còn gì.”
Mẹ Hoắc: “Trường học có quy tắc không? Nếu là yêu trước, sau đó mới thành giáo viên và học sinh thì sao?”
Tuy vẫn chưa từng nói chuyện với Tiết Khai Nhan nhưng bà ta đã bảo vệ trước, dù sao cũng là người mà con trai chọn, có thể kém được tới đâu?
Chỉ là tiểu tử này yêu đương cũng không nói với gia đình, lén lút im hơi lặng tiếng.
Thế này không định cho phụ huynh hai nhà gặp mặt, bàn bạc dự định sau này hay sao?
Đợi Hoắc Nham và Toa Toa tách ra, mẹ Hoắc đi theo Toa Toa một đoạn đường.
Cuối cùng cũng nhìn thấy chính diện, cô gái trẻ cũng thật… đẹp quá!
Mẹ Hoắc thân là một người phụ nữ có dung mạo khá đẹp, nhưng ngay lúc nhìn thấy chính diện cũng cảm thấy ngạc nhiên, thật sự bị đả kích về dung mạo.
Cho tới bây giờ bà ta cũng không ngờ dung mạo cũng là một loại vũ khí.
Thế này… chẳng trách con trai không đỡ được, bà ta còn không đỡ được thì thôi.
Bà ta liếc mắt nhìn Toa Toa, đã bắt đầu cân nhắc nên gặp mặt gia đình đối phương thế nào, mời khách ở đâu, tặng quà gì, nói chuyện gì, đính hôn và kết hôn sắp xếp vào ngày nào, đến khi ấy cho hai đứa trẻ ở đâu, con sẽ trông thế nào…
Đã nghĩ đến mấy cái vòng ngọc và bộ trang sức mà mẹ chồng truyền cho bà ta khi nào thì truyền lại cho con dâu.
Đây là truyền thừa của nhà họ Hoắc bọn họ.
Trịnh Ngọc Quyên: “Dì, dì cũng phải nói chuyện tử tế với Hoắc Nham đi, không thể để hồ ly tinh mê hoặc, tự hủy tương lai được.”
Mẹ Hoắc không vui, nhìn cô ta với vẻ mặt chán ghét: “Dì nói này Tiểu Trịnh, một cô gái trẻ như cháu sao nói chuyện lại cay nghiệt thế nhỉ? Cứ mở mồm ra là hồ ly tinh, cô gái lớn lên xinh xắn thì chính là hồ ly tinh sao? Vậy lớn lên xấu thì là gì? Heo tinh à?”
Sắc mặt của Trịnh Ngọc Quyên thay đổi: “Dì, sao dì… có thể nói như vậy được?”
Mẹ Hoắc: “Dì không nói cháu, cháu không cần buồn.”
Trong lòng bà ta có chuyện, vừa định đi lại quay đầu cảnh cáo Trịnh Ngọc Quyên: “Tiểu Trịnh, dì cũng nói cho cháu biết cháu không thể ăn nói lung tung, bạn gái mà Hoắc Nham tự tìm không thích người khác nhúng tay vào, nếu như để nó biết cháu cáo trạng lung tung, chắc tám phần nó sẽ có ý kiến với cháu.”
Trịnh Ngọc Quyên: “Dì, cháu chỉ muốn tốt cho anh ấy thôi mà.”
Mẹ Hoắc: “Vậy dì thay nó cảm ơn cháu, nó với bạn gái rất xứng đôi, dì rất hài lòng.”
Trịnh Ngọc Quyên: “…” Con mẹ nó, tôi mật báo với dì là để khiến dì hài lòng sao? Mẹ chồng cay nghiệt đâu, dì không thể bới móc, chỉ trích cô ta được sao? Hỏi thành tích của cô ta, soi mói ngoại hình của cô ta, phán xét cô ta quen thói, lại chế nhạo gia thế của cô ta một chút?
Sao chỉ liếc mắt nhìn một cái đã hài lòng rồi?