Thập Niên 70: Người Mẹ Đanh Đá (Dịch Full)

Chương 1112 - Chương 1112. Phiên Ngoại 70

Chương 1112. Phiên ngoại 70 Chương 1112. Phiên ngoại 70

Chương 1112: Phiên ngoại 70

Mẹ Hoắc không có thời gian nói chuyện phiếm với cô ta, bà ta phải đi hỏi lãnh đạo trường học xem sinh viên đại học Bắc Kinh có thể kết hôn hay không? Không thể kết hôn vậy cho đính hôn có được không?

Nếu như không cho Hoắc Nham yêu nữ sinh vậy Hoắc Nham cứ chuyên tâm làm bác sĩ, đừng tới đại học Bắc Kinh giảng dạy nữa.

Ôi, học y cũng phải năm năm, con trai còn phải đợi à.

Tuy rằng bà ta rất nôn nóng nhưng vẫn kiềm chế được, tìm cơ hội trao đổi với con trai trước.

Trịnh Ngọc Quyên không ngờ mình tố cáo với Lâm Tô Diệp không thành công, tố cáo với mẹ Hoắc thì lại bị trách móc, còn bị cảnh cáo đừng làm ra hành động khôi hài gì nữa.

Cô ta tức chết mất, cô ta vì ai cơ chứ?

Chớp mắt đã hai năm trôi qua.

Giữa hè, cây trúc đào trong tứ hợp viện nhà họ Tiết nở hoa um tùm, giàn hoa cũng nở hoa rực rỡ, tỏa ra bóng râm rất rộng trong đình viện rộng lớn.

Hôm nay hai nhà Tiết Hoắc định tổ chức đính hôn cho Toa Toa và Hoắc Nham.

Ngược lại Hoắc Nham và Toa Toa không nghĩ lại gấp như thế, dù sao quan hệ yêu đương của hai người cũng rất ổn định, đợi sau khi Toa Toa tốt nghiệp rồi kết hôn cũng được, không cần phải đính hôn trước.

Lâm Tô Diệp cũng cảm thấy không vội, lúc này Toa Toa mới học xong năm hai thôi, mùa thu mới lên năm ba đại học, thật ra đợi sau khi tốt nghiệp cũng không muộn.

Nhưng mẹ Hoắc cảm thấy Toa Toa phải ra nước ngoài đào tạo sâu ba năm, Hoắc Nham cũng sẽ thi thoảng ra nước ngoài ở cùng cô bé, vẫn nên cho bọn họ đính hôn trước sẽ càng ổn thỏa hơn.

Ngược lại không phải sợ Toa Toa ra nước ngoài là bay mất, mà là nam nữ trẻ tuổi đồng hành, ở nước ngoài tha hương khó tránh khỏi sẽ ở chung, đính hôn có bảo đảm sẽ không sợ người ta nói, cũng không có vấn đề gì cả.

Lâm Tô Diệp cảm thấy bà thông gia cân nhắc chu toàn nên ăn nhịp với nhau, Hoắc Nham và Toa Toa hiển nhiên phối hợp cũng sẽ đồng ý.

Lâm Tô Diệp và bà Tiết gọi điện cho bạn bè người thân, kêu bọn họ tới nhà tụ hợp, tham gia tiệc đính hôn của Hoắc Nham và Toa Toa, thuận tiện cũng coi như tiễn Toa Toa luôn, cô bé sắp ra nước ngoài đào tạo sâu.

Lúc này bác sĩ Tây y muốn lên được tầng cao hơn trên cơ bản đều phải tới đại học y khoa nổi tiếng và bệnh viện bên Tây để học chuyên sâu, lúc về nước địa vị và y thuật cũng có thể lên một bậc mới.

Vì cân nhắc tới thời gian của bạn bè nên tiệc đính hôn kéo dài năm ngày, hôm nào tiện thì tới hôm đó cũng được.

Mẹ Hoắc và Lâm Tô Diệp vừa gặp mặt như đã quen từ lâu, nói ra thì cũng là người quen cũ, trước đây giao tình không sâu, vẫn là trong hai năm hai người trẻ tuổi kết đối tượng mới qua lại gần gũi hơn.

Hiển nhiên mẹ Hoắc không chịu cho nhà họ Tiết làm việc mà trực tiếp mời đầu bếp nổi tiếng ở thủ đô tới, người ta tự mang món chính và mì phở tới, cũng tự mang theo nguyên liệu nấu ăn, đồ dùng nhà bếp, dụng cụ ăn uống thậm chí ngay cả bàn ghế mời khách cũng sắp xếp xong xuôi, không cần chủ nhà phiền lòng lo nghĩ, chỉ cần bỏ tiền và bỏ địa điểm là được.

Vốn có thể tới nhà hàng nhưng vì quan hệ công việc của Tiết Minh Dực, Lâm Tô Diệp cảm thấy vẫn nên làm ở nhà sẽ tốt hơn, tới nhà hàng quá cao sang.

Bác sĩ Hoắc cũng phải mời tới vì dù sao cũng là chú của Hoắc Nham.

Năm ấy Lâm Tô Diệp qua lại rất gần gũi với bọn họ khi ở tỉnh thành, nếu như có bệnh nghiêm trọng gì đều đi tìm hai người này giúp đỡ, bọn họ cũng vô cùng quan tâm Toa Toa, cho nên khi Toa Toa học y cũng đã gọi điện báo cho bọn họ, bọn họ còn gửi quà cho cô bé.

Lúc này cô bé và Hoắc Nham đính hôn, bác sĩ Hoắc chắc chắn phải tới.

Lâm Tô Diệp đích thân gọi điện cho Minh Xuân: “Minh Xuân, Mạnh Chiêu nói gần đây em rất bận, hôm nay em không tới được thì ngày mai, cũng không gấp đâu.”

Lúc này thật sự Minh Xuân và mấy đứa trẻ bận nhất, ông Cố và bà Cố người ta đã qua đây được vài ngày rồi, Cố Mạnh Chiêu và Tiết Bảo Doanh cũng qua đây ở hai ngày.

Cha Cố và mẹ Cố sau khi có cháu gái lại làm việc thêm hai năm, tiền gom được đều tích cho cháu gái, sau này đi nghiên cứu ngôn ngữ mà bọn họ thích.

Vốn cho rằng nghiên cứu ngôn ngữ là việc kham khổ, không kiếm tiền, còn phải tự mình đầu tư.

Nhưng ai ngờ bọn họ dựa vào bài văn viết về phương diện ngôn ngữ cũng có thể kiếm được khoản nhuận bút không nhỏ, tốn bảy năm mới xuất bản một quyển hai mặt quan điểm ngôn ngữ Hoa Hạ, vừa mới xuất hiện đã trực tiếp được xác định thành tài liệu cấp quốc bảo, được khoa Trung văn ở các trường đại học giành nhau mua.

Bình Luận (0)
Comment