Chương 1113: Phiên ngoại 71
Cha Cố và mẹ Cố kiếm được khoản tiền lớn, lần này là lấy nhuận bút, sau này chỉ cần tái bản thì nguồn tiền sẽ cuồn cuộn không dứt.
Hai vợ chồng viết sách xong cũng không làm chuyện lớn gì mà chỉ phát biểu một vài bài văn rải rác cho nên lúc này rất rảnh rỗi.
Hai người họ đã sớm tới nhà họ Tiết ở, dẫn bà Tiết đi dạo và khiêu vũ, cuộc sống khá là thoải mái.
Cô út cười đáp trong điện thoại: “Chị dâu, hai ngày này em đang cố gắng tranh thủ thời gian, tối nay đảm bảo sẽ về đến nhà, chị nói với thầy Cố một tiếng nhé.”
Cô ấy với Cố Mạnh Chiêu cũng rất thú vị, đặc biệt là cách xưng hô, mới đầu cô ấy gọi trí thức Cố, sau này gọi là thầy Cố, sau nữa lại gọi Mạnh Chiêu vài ngày rồi gọi thành Chiêu Chiêu, còn học theo người ta gọi là cha đứa nhỏ vài ngày, sau đó gọi là Mạnh Chiêu nhà chúng tôi, ngày nào đó bị hoa đào của Mạnh Chiêu đụng mặt, lại sửa thành gọi thầy Cố.
Rõ ràng cô ấy gọi rất vang vọng hữu lực nhưng Lâm Tô Diệp hiểu cô ấy quá mà, có thể nghe ra được khi gọi thầy Cố mang theo tình ý triền miên.
Cúp điện thoại, cô út thu dọn một chút, vội vàng làm xong công việc dang dở.
Khi cô út vào đại học công an bổ túc, vì thành tích ưu tú nên được cục cảnh sát thành phố đòi người, mới đầu cô ấy làm phó đội trưởng ở cục thành phố, rất nhanh vì biểu hiện xuất sắc mà được cất nhắc lên làm đội trưởng, phó sở trưởng.
Dưới sự dẫn dắt của cô ấy, trị an ở khu quản hạt rất tốt, khu quản hạt bên cạnh cũng chịu ảnh hưởng nên trị an tốt hơn trước đây rất nhiều.
Đặc biệt là thời kỳ nghiêm trị những năm tám mươi, cô ấy lập được không ít công lao, lại vì tác phong làm việc mạnh mẽ nên được đề bạt vô cùng nhanh.
Cô ấy từng làm sở trưởng sở cảnh sát, sau này lên thành phó đội trưởng và đội trưởng cục thành phố.
Bây giờ là đội trưởng kiêm cục phó.
Cô ấy muốn về nhà nên thay đồng phục thành đồ thường ngày.
Tuy rằng là mùa hè nhưng cô ấy đã quen mặc áo dài và quần dài, đều là kiểu đồ thể thao, cho dù chạy bộ hay là ở trên đường thuận tay bắt cướp gì đó cũng tiện.
Khi cô ấy xuống tầng vừa vặn gặp một người quen, Nhạc Tâm Mi.
Nhạc Tâm Mi vẫn luôn thích Cố Mạnh Chiêu, mấy năm trước Cố Mạnh Chiêu theo Minh Xuân đến bên đại học Bắc Kinh học nghiên cứu sinh, cô ta cũng không chịu từ bỏ, cố gắng thi đỗ nghiên cứu sinh khoa Trung văn đại học Bắc Kinh.
Sau khi cô ta thi đỗ nghiên cứu sinh xong cũng rất đắc ý, cảm thấy người ưu tú như mình mới xứng với thầy Cố.
Nhưng Cố Mạnh Chiêu hoàn toàn không nhớ cô ta, cũng không có ấn tượng gì về cô ta.
Lúc đầu rõ ràng cô ta xin chỉ dạy vấn đề nhiều nhất, sao anh ta có thể không nhớ cô ta được?
Anh ta chắc chắn cố tình!
Cho dù cô ta dùng cách gì tiếp cận thì Cố Mạnh Chiêu vẫn không mảy may lay động, hơn nữa anh bận chăm con gái, hoàn toàn không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với người khác.
Cuối cùng cô ta cũng không nhịn được nữa mà chơi tâm nhãn để Tiết Minh Xuân để ý đến cô ta.
Khi Tiết Minh Xuân tới trường học, cô ta cố tình sáp tới trước mặt thể hiện mình rất thân thiết với thầy Cố, muốn cho Tiết Minh Xuân biết sự tồn tại của mình.
Cô ta vốn nghĩ nếu như Tiết Minh Xuân đánh mình một trận vậy mới tốt, kết quả Tiết Minh Xuân người ta hoàn toàn không ra bài đúng như suy đoán của cô ta.
Tiết Minh Xuân biết cô ta thích chồng mình cũng không hề tức giận chút nào, mà còn gật đầu, mỉm cười bảo: “Ánh mắt của bạn học này không tồi, cũng khá tốt đấy.”
Khi ấy Nhạc Tâm Mi cũng sững sờ, cảm thấy cô ấy chắc chắn cố tỏ vẻ hào phóng, sau đó tiếp tục kích thích đối phương.
Tiết Minh Xuân vẫn không mảy may đả động gì như cũ, như thể thật sự không để ý, chỉ đơn thuần cảm thấy ánh mắt của cô ta tốt, khen ngợi cô ta.
Nhạc Tâm Mi suýt chút nữa tức phun máu, có tình địch nào như vậy sao?
Tiết Minh Xuân nói với cô ta: “Ánh mắt của cô không tồi, đương nhiên người có ánh mắt tốt giống như cô rất nhiều, mấu chốt là thầy Cố nhà chúng tôi không có hứng thú, cho nên ánh mắt của các cô tốt cũng chỉ có thể ngắm hoa ngắm cảnh đẹp, cứ thoải mái mà nhìn đi, tôi không nhỏ nhen đến vậy đâu.”
Trong cuộc hôn nhân của cô ấy mà Cố Mạnh Chiêu hình như chưa bao giờ có mâu thuẫn thật sự, cũng chưa từng cãi nhau bao giờ, bọn họ sẽ chỉ vì làm thế nào được ở bên nhau mà động não thôi.