Chương 1114: Phiên ngoại 72
Anh ta biết công việc của cô ấy vất vả lại nguy hiểm, lo lắng cho cô ấy, nhưng chưa bao giờ vì lo lắng mà không cho cô ấy làm công an, chỉ là ôm đồm hết việc nhà, bao gồm cả chăm con để cô ấy chuyên tâm là công an của cô ấy.
Mà cô ấy lại vì ngày nghỉ quá ít, không thể ở bên anh ta nhiều hơn, khiến anh ta giống như chị dâu phòng không gối chiếc mà phiền não, cảm thấy có lỗi với anh ta.
Những cái khác thật sự không có, dù sao bọn họ cũng sẽ không đau đầu vì mấy vấn đề như ai làm việc nhà, ai chăm con, ai tiêu tiền, ai ngoại tình này.
Thời gian bọn họ bên nhau có hạn, Cố Mạnh Chiêu sẽ chỉ nói lời tình cảm vừa giản dị vừa lãng mạn với cô ấy, tuy rằng mới đầu cô ấy nghe chẳng có cảm giác gì cả, sau này cảm thấy ngứa ngáy, sau đó lại nghe đến mê mẩn, thích nghe anh ta nói.
Ừm, đây chính là cuộc sống hôn nhân bình thường của bọn họ.
Nam giới và nữ giới khác hoàn toàn không chen vào được.
Cuối cùng Nhạc Tâm Mi cũng chịu từ bỏ, biết tuy Cố Mạnh Chiêu tốt nhưng chung quy cũng không thuộc về mình, mà cuộc hôn nhân của Tiết Minh Xuân và Cố Mạnh Chiêu cũng quả thật có sức hút độc đáo của riêng bọn họ.
Cô ta cũng chỉ quang minh chính đại thưởng thức thầy Cố, ví dụ như tổ chức bảng xếp hạng nam sắc, tên của Cố Mạnh Chiêu xếp đầu bảng mấy khóa bảy bảy, bảy tám, bảy chín và tám mươi.
Sau này các nữ sinh trẻ tuổi đẩy thần tượng của bọn họ là Tiết Viễn Chinh lên đầu bảng thế hệ mới, đây cũng không phải chuyện cô ta có thể khống chế được.
Hoắc Nham từ nước ngoài về lại chiếm đầu bảng vài khóa.
Tóm lại là dưới sự dẫn dắt của cô ta, bảng xếp hạng nam sắc các trường học ở thủ đô vô cùng nổi tiếng.
Nhạc Tâm Mi gửi một bài thơ cho Tiết Minh Xuân: “Tôi tặng công an Tiết và thầy Cố, chúc cuộc hôn nhân của hai người vững như thành trì, tình cảm bền như sắt thép.”
Cô ta chưa kết hôn vì thà ít mà tốt, không thể hái được bông hoa cao ngạo đẹp nhất vậy không bằng tiêu diêu tự tại, hà tất phải trói buộc bản thân bên một người đàn ông bình thường?
Không đáng!
Cô út cầm lấy nhét vào túi: “Cảm ơn.”
Cô ấy vừa định đi thì lại nghĩ đến một chuyện, nói với Nhạc Tâm Mi: “Cô rảnh không?”
Nhạc Tâm Mi: “Công an Tiết không cần mời tôi ăn cơm đâu.”
Cô út: “Tôi không có thời gian mời cô ăn cơm, tôi cần đi gặp một người nói vài câu, muốn mời cô đi làm chứng, chứng minh tôi chỉ nói vài câu chứ không đánh người.”
Nhạc Tâm Mi bị khơi gợi hứng thú, công an Tiết sẽ không đi cảnh cáo tình địch nữa đấy chứ? Cô ta lập tức đồng ý.
Cô út lái xe chở cô ta vòng qua nửa thành phố, sau đó tới bên quân khu nhưng lại không vào quân khu thủ đô mà dừng lại dưới khu gia đình gần đó.
Nhạc Tâm Mi: “Công an Tiết, sức hút của thầy Cố cũng thật lớn, bắn xa như thế luôn hả.”
Cô út: “Không phải anh ấy.”
Đây là nhà diễn viên xuất thân từ đoàn văn công tên Lương Tuyết, bây giờ khá có danh tiếng.
Đối phương ở tầng ba tòa nhà gia đình.
Hai người lên tầng gõ cửa, đối phương ra ngoài mở cửa.
Lương Tuyết người cũng như tên, lớn lên làn da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, là một người đẹp.
Cô út sớm đã nghe ngóng được cô ta ở nhà, nên hôm nay đặc biệt qua đây.
Lương Tuyết: “Hai người tìm ai?”
Lúc này diễn viễn cũng không đặc biệt như sau này, cũng không có người hâm mộ cả ngày chặn cửa cho nên môi trường vẫn rất rộng rãi.
Cô út tự giới thiệu: “Tôi là Tiết Minh Xuân, em gái của Tiết Minh Dực.”
Lương Tuyết sững sờ, sau đó cười bảo: “Công an Tiết, chào cô, tôi từng nghe thủ trưởng nhắc tới cô, mời vào trong.”
Cô út lại không vào mà đứng ở cửa nói: “Không cần, tôi chỉ tới nói vài câu thôi.”
Lương Tuyết biết cô ta là em gái của thủ trưởng nên càng ôn hòa hơn: “Mời cô cứ nói.”
Cô út: “Nói như vậy đi, bất cứ người phụ nữ nào muốn giành chồng với chị dâu tôi, tôi đều không coi cô ta thành phụ nữ, không nằm trong quy tắc không đánh phụ nữ của tôi.”
Sắc mặt của Lương Tuyết thay đổi, nhìn cô ấy với vẻ sửng sốt: “Cô… công an Tiết, cô cũng không thể biết luật còn phạm luật.”
Nhạc Tâm Mi cũng vội kéo cô út: “Công an Tiết đừng kích động.”
Cô út lại nhìn Lương Tuyết từ trên cao xuống: “Tôi biết mình là công an phải tuân thủ kỷ luật, nhưng các cô không biết nguyện vọng ban đầu khi tôi làm công an là để bảo vệ người mà tôi để ý, nếu làm công an không thể bảo vệ được bọn họ vậy tôi thà rằng không làm.”
Lúc trước tôi làm công an là vì chị dâu, cô đoán xem liệu tôi có sợ mất công việc mà không dám đánh cô không?
Tôi từ chức đi bán rau vẫn có thể sống rất tốt như cũ.